Thịnh Vị Ương ghé vào trên vai Hoàng Phủ Bạc Ái, chỉ thiếu che khăn tay nhỏ cọ đầu.
Hoàng Phủ Bạc Ái cũng bị ồn ào vừa rồi của Thịnh Vị Ương làm sửng sốt, sau đó thầm nghĩ, bà xã của anh thiệt tình là nói lời không kinh người liền không thôi nha!
Quyết đoán, hiểu sai.
Khóe môi hồng nhạt nâng lên một nụ cười sủng tà lại ngả ngớn,
“Tiểu Vị Ương em……”
Lời nói còn chưa nói xong, Thịnh Vị Ương đột nhiên thẳng cổ, một bộ dáng tiểu bạch thỏ hoảng sợ đáng thương, lã chã hô,
“Em không muốn dã chiến, em không muốn dã chiến……”
Sau đó, mặt con lai của vị Bạc Ái thiếu gia nào đó soái đến hại nước hại dân người người oán trách, hoàn toàn…… vặn vẹo!
...
Bên cạnh cách đó không xa, đôi tình nhân nói lời tình ái cũng thật sự là không nhịn được, nghẹn cười không được “Xì” một tiếng, sau đó giống như chạy trốn nắm tay chạy.
Còn có thể nghe thấy nữ sinh mơ hồ tán thưởng một lời trầm thấp,
“Hoàng Phủ thiếu gia thật sự rất tốt với Hoàng Phủ thiếu phu nhân nha……”
……
Mặt Hoàng Phủ Bạc Ái âm trầm thật giống như con dao, lạnh buốt xẻo Thịnh Vị Ương.
Ở trong lòng rít gào lần thứ thứ tám trăm, anh lại bị con báo nhỏ tính kế rồi!
Tình huống vừa rồi kia, đặt trên bất kỳ người phụ nữ nào, phỏng chừng đã sớm thẹn thùng chạy thật xa, bà xã anh khen ngược, lại có thể diễn kịch trêu chọc anh!
Phúc hắc, phúc hắc!