“Tôi đi đây, gặp sau.”
Sau đó, tựa như ngày hôm qua lúc ở sân bay, Thịnh Vị Ương vẫy vẫy tay nhỏ, vô cùng tiêu sái xoay người rời đi, rất có một phong độ“Tôi vung ống tay áo lên, không mang theo một chút áng mây” .
Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái hung ác,
“Thịnh Vị Ương, cô đứng lại!”
Thịnh Vị Ương lại có thể rất thuận theo dừng bước.
Lúc này sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo của Hoàng Phủ Bạc Ái mới đẹp một chút, lại nhìn thấy Thịnh Vị Ương kéo kéo làn váy, trong miệng lầu bầu,
“Ách, đúng rồi, tôi giặt sạch sẽ bộ quần áo này liền trả cho anh.”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái quả thực không thể tin được chính mình nghe được cái gì, trả quần áo cho anh? Mở bàn tay đã siết đến xương cốt vang răng rắc ra,
“Cô mặc thật tốt cho tôi!”
Thịnh Vị Ương chớp chớp mắt, lông mi vểnh lên một chút, khuôn mặt nhỏ thấp thỏm,
“Quần áo này rất quý! Vạn nhất người ta thấy tôi mặc đẹp như vậy, lao tới giựt tiền thì làm sao bây giờ? Tôi lại không có tiền!”
Nói xong, Thịnh Vị Ương liền nghe thấy mỗ nam thực khinh bỉ hừ mũi một cái,
“Người ta sẽ không giựt tiền, chỉ biết cướp sắc!”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái hung tàn.
Thịnh Vị Ương ngẩn người, vốn tưởng rằng anh lại muốn nói cô xứng đáng linh tinh, không nghĩ tới lại là đáp lại cô như vậy, ý tứ kia có phải là nói cô lớn lên tương đối xinh đẹp hay không?
Được rồi, tuy rằng lời nói khó nghe một chút, nhưng cô vẫn là tương đương vừa lòng với ý tứ biểu đạt.
Dưới ánh mặt trời, mắt đào hoa sống nước mênh mông của người phụ nữ, khóe mắt giương lên, cười đến xinh đẹp càn rỡ.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái tự nhiên nhìn ra Thịnh Vị Ương suy nghĩ cái gì, càng hừ hừ, Thịnh Vị Ương mãnh liệt hoài nghi người đàn ông này có bệnh viêm mũi, còn hừ lạnh hơn cả cô.
Thịnh Vị Ương cũng không để ý tới anh, trực tiếp làm lơ, tiếp tục đi ra ngoài.
Nói thật, cô cũng không muốn có quá nhiều liên quan gi với người đàn ông kia.