Một khắc kia, Hoàng Phủ Bạc Ái gần như là đau lòng muốn chết! Hai mắt huyết hồng hung hăng chua xót!
Rõ ràng rất đau, rõ ràng chịu nhiều vết thương như vậy, còn cười được! Còn có tâm tư nói chuyện với anh!
Trên thế giới này, phỏng chừng cũng chỉ có cô gái ngu ngốc này……
Cổ họng Hoàng Phủ Bạc Ái đau đớn, giọng nói khàn khàn gắt gao đè nén run rẩy, giống như thường ngày, ác bá khinh thường mắng cô,
“Cô nhóc ngu xuẩn! Em câm miệng cho anh! Che cổ lại!”
Đáng chết!
Đừng nói nữa, đừng nói nữa, anh tới, ông xã tới rồi, ông xã tới cứu em, không sợ, không sợ……
……
Lông mi Thịnh Vị Ương nhẹ chớp, khuôn mặt nhỏ trắng đến dọa người lại có thể giống như phủ một chút mây đỏ như giận dỗi, còn nhẹ nhàng bẹp bẹp cái miệng nhỏ, làm như lại tức anh mắng mình.
Cô như vậy, liền kéo về lý trí sắp hỏng mất của anh, bỗng nhiên, mềm mại đến mức tận cùng.
Trên đời này, chỉ có Thịnh Vị Ương mới là giải dược của Hoàng Phủ Bạc Ái……
Cả người Hoàng Phủ Bạc Ái chợt hung tàn, cuồng ngạo hung ác nham hiểm, tựa như vương giả chí tôn khống chế toàn bộ địa ngục hắc ám,
“Brian, mày đáng chết! Thả cô ấy ra.”
---
Brian nhướng mày, môi đỏ hàm chứa ý cười càng thêm hài hước nghiền ngẫm, khẽ cười nói,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh cứ đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích, chịu ba phát súng của tôi, tôi liền thả người phụ nữ của anh từ lồng sắt ra.”