Thịnh Vị Ương kinh ngạc ngước mắt.
Đón nhận mắt đen lửa giận thiêu đốt không biết tên của người đàn ông, tả tâm gắt gao đè nặng bỗng nhiên đập lỡ một nhịp, sau đó thình thịch kinh hoàng.
Hoàng Phủ Bạc Ái đều đã cắn nát hàm răng,
“Thịnh Vị Ương, em nghe rõ ràng cho tôi, tôi sẽ không buông tha em! Đời này em cũng đừng nghĩ chạy trốn từ bên người tôi!”
Cả người Thịnh Vị Ương chấn động!
Trái tim áy náy nhảy lên, giống như muốn nhảy ra ngoài từ cổ họng.
……
Cô gần như là đã đoán được ý tứ của anh, nhưng mà, chấn động đột ngột đó, cô hoảng sợ, hoảng loạn, vô thố, càng khó mà tin tưởng.
Sao có thể, sao Hoàng Phủ Bạc Ái có thể sẽ……
Mắt tiễn cánh bướm của cô gái bỗng chốc run lên, nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt lạnh băng của anh, tay nhỏ không biết đã sớm nắm chặt từ khi nào, lòng bàn tay một mảnh mồ hôi lạnh,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh biết anh đang nói cái gì không?”
Mắt đen của người đàn ông càng sâu, đường nét yêu mị càng thêm tà hoặc, cường thế giam cầm cô, không cho phép ánh mắt cô né tránh,
“Tôi biết!”
“Vậy anh đang nói cái gì?” Thịnh Vị Ương cực lực áp chế nhịp tim kịch liệt.
Nhưng mà, thân mình ở dưới thân anh không thể tự khống chế hung hăng run rẩy, cũng đã tiết lộ tất cả tình cảm vào giờ phút này của cô.
……
Chợt!
Đường nét hoa lệ của Hoàng Phủ Bạc Ái càng sâu, đường cong cuồng ngạo càng thêm rõ ràng, một chữ, một chữ, thiết lãnh boong boong,
“Thịnh Vị Ương, anh yêu em!
Từ nay về sau, em chỉ có thể là người phụ nữ của Hoàng Phủ Bạc Ái anh! Em là của anh, cho dù anh chết, em cũng phải đời đời kiếp kiếp thủ tiết cho anh!”
[ lời thuyết minh: Bạc Ái thiếu gia kiêu ngạo, cho dù là tỏ tình, cũng đừng dùng mình nguyền rủa chính mình a a……→_→]