Người đàn ông thỏa hiệp nhún nhún vai,
“Đều nghe em.”
“Tất nhiên!”
“Jay, lần này cậu tới thành phố E sẽ ngốc bao lâu?”
“Hẳn là sẽ một thời gian.”
“Thật vậy sao?”
“Ương Ương, em thực hy vọng anh ở thành phố E sao?”
“Đương nhiên! Jay, lần đầu tiên cậu tới thành phố E, có thời gian tớ dẫn cậu đi ăn toàn bộ món ăn ngon của thành phố E một lần!”
“Anh thấy là em muốn ăn đi!” Người đàn ông sủng nịch nói.
“Ha ha,” Cô gái nhỏ sờ sờ cái mũi, “Quả nhiên vẫn là cậu hiểu tớ!”
Trong đám người, một đôi tuấn nam mỹ nữ đáng chú ý vừa nói vừa cười đi ra sân bay, cũng không có chú ý tới, trong một góc ẩn nấp, một đạo mị ảnh lóe lên.
Vẻ mặt Bạc Tứ khiếp sợ, khó có thể tin nhìn hai người đã ra ngoài sân bay lên xe rời đi, trầm giọng hội báo với tai nghe gâấu kín,
“Thiếu gia, Kiệt Hận Thiên đã trở lại, anh ta cùng……”
……--
Sân gôn.
Đám đàn ông đang ở lều trại nghỉ ngơi nửa trận, Hoàng Phủ Bạc Ái cầm gậy golf, mặt không biểu tình nghe điện thoại.
……
Chợt --!
Bàn tay nắm di động gắt gao dùng sức nắm chặt, nháy mắt gân xanh nhảy lên, khớp xương ngón tay rõ ràng nhiễm trắng bệch,
“Chú lặp lại lần nữa.”
Thanh tuyến thấm khí lạnh, giống như chảy ra từ trong địa ngục, trong điện thoại, Bạc Tứ lại ổn ngực lặp lại báo cáo lần nữa.