Thịnh Vị Ương “Xì” cười, nhịn không được đánh một cái, nắm lỗ tai Hoàng Phủ Bạc Ái, cười ghét bỏ nói,
“Nha! Cái gì ‘ cười một tiếng xóa cừu hận’ hả! Ba tuổi, anh là xem nhiều tiểu thuyết Kim Dung sao?”
Hoàng Phủ Bạc Ái đen mặt, vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ,
“Chẳng lẽ không đúng à?”
“Phốc……”
Tập thể cười ầm lên, ăn ý nhất trí dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh, vẻ mặt “Đứa nhỏ này mới thật là hết thuốc chữa”.
……
Thịnh Vị Ương lại nhéo lỗ tai Hoàng Phủ Bạc Ái xoay một vòng,
“Ngu ngốc! ‘ cười một tiếng xóa cừu hận’ nói chính là giữa kẻ thù, cười một tiếng, thù a hận gì đó, tất cả đều sẽ bỏ qua chuyện cũ, giữa hai chúng ta là kẻ thù ư?”
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi giật mình, bỗng chốc, bá đạo một vòng, bàn tay to gắt gao chế trụ sau eo của Thịnh Vị Ương, ôm vào trong ngực, mày lạnh chợt nhíu,
“Em là người anh yêu.”
Âm sắc hàn như băng sương, lại chỉ có Thịnh Vị Ương có thể nghe hiểu tình ý ôn nhu.
“Cái này đã biết?” Thịnh Vị Ương lại kiêu ngạo nhếch cái đuôi khổng tước lên, “Về sau muốn nói cũng chỉ có thể nói ‘ Vợ chồng song song cùng quản gia ’.”
Nam Tiểu Tố đang uống nước chanh, đột nhiên nghe thấy câu “Vợ chồng song song cùng quản gia” kia của Thịnh Vị Ương, trực tiếp phun một ngụm nước có ga ra, khóe miệng còn dính nước trái cây,
“Tiểu Ương Tử, cậu…… cậu đừng dọa tớ nha……”