Editor: May
Thịnh Vị Ương vừa hai mắt bốc kim quang đếm tiền, vừa nhướng khóe mắt cười đến khoe khoang nói,
“Emp, bác Kiệt, các người đều đừng nóng giận nha! Thua liền thua, bại bởi con trai, không có gì mất mặt hết!
Câu nói kia nói như thế nào, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng
trước bị vỗ chết ở trên bờ cát, một thế hệ càng cường hơn một thế hệ!
Tuyệt đối là chân lý!”
Khóe mắt Hoàng Phủ Thí và Kiệt Tà đồng thời co giật, hoá ra bọn họ đều bị con trai của mình vỗ chết!
Thịnh Vị Ương ôm cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái lại cười "khúc khích", không được, hai lão tử này thật sự là quá đáng yêu!
Nghiêng mặt sang, Jay bỗng chốc nhíu mày, nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp của Thịnh Vị Ương, vẫn luôn cảm thấy bộ dáng giống như có chút quen thuộc.
……
Phòng bếp đã chuẩn bị tốt bữa tối.
Sau đó lại một đám thằng nhãi ranh phần phật lên lầu, mời Dạ Ngưng Yên xuống dưới.
Trên bàn cơm hoa lệ.
Hoàng Phủ Thí và Kiệt Tà tự nhiên đều muốn ngồi cùng một chỗ với Dạ Ngưng
Yên, Hoàng Phủ Bạc Ái và Thịnh Vị Ương ngồi cùng nhau, hai anh em Kiệt
Hận Thiên và Jay ngồi chung một chỗ.
- --
Ai cũng không có nghĩ tới, có một ngày mọi người sẽ ngồi cùng nhau ăn cơm giống như bây giờ.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái và Kiệt Hận Thiên nhìn nhau, sau đó đều hừ lạnh một tiếng, ở trong lòng cảm thán, cuộc sống thật đặc biệt sao tràn ngập hài kịch
khắp nơi!
Jay vừa cười vừa hội báo kết quả chơi mạt chược buổi chiều của bọn họ cho Dạ Ngưng Yên nghe.
Hoàng Phủ Thí vẫn vẻ mặt phẫn hận cho rằng là Hoàng Phủ Bạc Ái và Kiệt Hận
Thiên bắt tay như cũ, bằng không ông và Kiệt Tà tuyệt đối sẽ không thua.
Dạ Ngưng Yên nhàn nhạt liếc mắt một cái,
“Già rồi phải nhận.”
Hoàng Phủ Thí, “Yên nhi……”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com