Sở phu nhân đột nhiên nhìn qua, Sở Nam Xuyên và Tiểu Quang đồng thời xoay chuyển cổ,
“Tiểu Xuyên, con lái xe đưa Hoa Hoa và Tiểu Quang trở về.”
Sở Nam Xuyên nhíu khóe mắt nhìn qua,
“Con trai, ba đưa con trở về.”
“Được ạ.”
Sau đó, Sở Nam Xuyên liền lái xe đưa Hạ Mộc Cẩn và Tiểu Quang trở về, hai mươi phút sau, xe mới vững vàng ngừng ở vườn hoa dưới lầu một tiểu khu.
Hạ Mộc Cẩn yên lặng đổ mồ hôi,
“Sở thiếu, không biết sẽ cho rằng anh đang thi chạy với rùa.”
Sở Nam Xuyên quay đầu lại cười,
“Tôi là con thỏ sao?”
Tròng mắt Hạ Mộc Cẩn trắng dã một chữ viết hoa,
“Anh là con rùa.”
Sở Nam Xuyên, “……”
Rõ ràng lộ trình mười phút, lại còn là chiếc Bentley xa hoa, anh lại có thể lái ước chừng hai mươi phút!
Vừa rồi lúc ở trên đường cái, chẳng lẽ anh không có thấy một chiếc tiếp một chiếc xe hơi giống như cơn gió vượt qua từ bên cạnh bọn họ ư?
Vẻ mặt Sở Nam Xuyên ai oán,
“Bởi vì cô và Tiểu Quang ở trên xe, tôi sợ lái nhanh không an toàn.”
“……” Hạ Mộc Cẩn ngẩn người, “Vậy cũng không đến mức lái đến chậm như vậy chứ!”
“Đã biết.” Liền nở nụ cười,