Chôn ở trong hõm vai của anh, thậm chí làm ướt vạt áo của anh! Nắm tay vung ở trên người anh cũng càng thêm hỗn độn, cực kỳ ủy khuất khóc kêu,
“Cho anh bảo em cút, cho anh lại bảo em cút……”
Chợt ---
Bả vai Thịnh Vị Ương run lên! Cảm giác được sau cần cổ cô, rơi xuống một giọt ướt át nóng bỏng.
Ba tuổi…… Khóc!
Tay nhỏ Thịnh Vị Ương căng thẳng, đau đớn độn độn lan tràn ở trong ngực.
Không có đi vạch trần khó chịu, suy sụp giờ phút này của anh, càng thêm dùng sức ôm chặt cô, để anh cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Trên sàn nhà vỡ nát hỗn độn, hai người tổn thương ôm nhau khóc!
……
Thật lâu sau, Thịnh Vị Ương ngước mắt, vừa vặn đón nhận đôi mắt đen che kín tơ máu kia, Hoàng Phủ Bạc Ái chợt cúi đầu, liền hôn lên cánh môi bị chính cô giày vò cắn ra máu đỏ!
Thậm chí không có một tia ôn nhu đáng nói! Gần như cướp đoạt cạy mở răng đóng chặt, điên cuồng chiếm lấy hết thảy chỉ thuộc về anh!
...
Hung hăng níu lấy cái lưỡi đinh hương của cô.
Mút hút, đẩy cuốn, lưỡi đều tê dại!
Môi cô thực mềm, rất trơn trượt, thật giống như thạch trái cây bôi mật ong, rất muốn cứ như vậy cắn một ngụm!
Gần như thâm nhập vào chỗ sâu nhất trong cổ họng.
Phảng phất muốn cắn nuốt linh hồn vào trong thân thể của mình, giống như chỉ có như vậy, mới có thể chân thật nói cho chính mình biết, cô là của anh!
Thịnh Vị Ương cũng nhiệt tình đáp lại, tựa như con thú nhỏ đột nhiên phát cuồng, hung hăng cắn, anh, tận tình phát tiết.