Hoàng Phủ Bạc Ái cảm thấy anh sắp bị con báo nhỏ nhà mình làm tức điên,
“Em ngốc chết được! Em phải nói, chúc anh và em cả đời ân ân ái ái, hạnh phúc mỹ mãn đến vĩnh viễn.”
“Phốc……”
Thịnh Vị Ương không kiềm được, cười phun, bả vai nhỏ bóng loáng trực tiếp run lên run lên,
“Ha ha ha……
Ba tuổi, lời nói quê mùa như vậy sao anh nói ra được hả! Còn ân ân ái ái hạnh phúc mỹ mãn đến vĩnh viễn, ha ha……”
Quyết đoán, nháy mắt mặt lạnh gió lớn cấp tám của mỗ nam tối đen còn hơn Bao Công, âm vèo vèo quan sát cô gái cười đến run rẩy cả người trước mặt.
Đây là phụ nữ gì chứ! Lại có thể còn ghét bỏ anh nói quê mùa! Quê mùa chỗ nào! Rõ ràng rất kinh điển được không!
……
Một hồi lâu, Thịnh Vị Ương mới cười thở hổn hển trở về, gương mặt sữa bò trắng nõn thấm đỏ ửng xinh đẹp, nhướng đuôi lông mày kêu anh,
“Ba tuổi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm liếc mắt, một bộ dáng cao ngạo “em cút đi, anh không muốn nói chuyện với em nữa”.
Ý cười nơi đáy mắt Thịnh Vị Ương lại càng đậm, lại để sát vào một chút, ánh mắt tươi đẹp nhìn chằm chằm vào anh, nhìn đến bên tai Hoàng Phủ Bạc Ái có chút ửng đỏ.
“Ba tuổi, chúc năm tháng sau này của chúng ta, từ tình cảm mãnh liệt đến thân tình, từ cảm động đến cảm ơn, từ lãng mạn đến bên nhau, thời gian càng lâu, chúng ta càng yêu nhau.”
Nói xong, Thịnh Vị Ương để sát khuôn mặt nhỏ vào, hơi bĩu môi, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên môi mỏng lạnh của anh.