Thịnh Vị Ương tự nhiên là phải ngồi ở bên cạnh Hoàng Phủ Bạc Ái, cười đến mắt đào hoa sáng lấp lánh, còn vểnh cái miệng nhỏ, đặc biệt tham tiền lầm bầm nói,
“Ba tuổi, anh phải thắng tiền đó! Đều thắng hết tiền của bọn họ tới đây, ha ha……”
Đàm đàn ông yên lặng kéo khóe môi một cái, Quý Diệc Thừa cười thực yêu nghiệt thực phong tao,
“Bạn học Ương Ương, ông xã ba tuổi nhà cô đã có đủ tiền!
Thịnh Vị Ương xua xua tay, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lại nghiêm túc nói,
“Đó không giống nhau, tiền kia đều là tiền mồ hôi nước mắt ông xã tôi cực cực khổ khổ kiếm tới, tiền thắng các người là tiền của đại địa chủ tư bản chủ nghĩa, thần đánh cuộc nháy mắt hạ gục, cảm giác kia rất sảng khoái!
Hơn nữa, ba tuổi anh ấy còn phải kiếm tiền nuôi bà xã, các người lại không cần nuôi bà xã.”
Một đám người, “……” Hộc máu, tròng mắt trắng dã đến hận không thể chuyển đến cái ót, không thể nhẫn a a……
……
Sở Nam Xuyên phồng quai hàm lên đấm ngực gào khan,
“Tiểu Ương Ương, ông xã cô vất vả chỗ nào? Vất vả chỗ nào! Còn tiền mồ hôi nước mắt!”
Kỳ Mộ Phi ở phía dưới bàn mạt chược đá một chân qua, “Hoàng Phủ mới là đại địa chủ tư bản chủ nghĩa lớn nhất!”
Quý Diệc Thừa kế tục nói tiếp,
“Đánh ván mạt chược còn muốn ngược độc thân, nuôi bà xã ghê gớm lắm hả!”
Hoàng Phủ Bạc Ái nắm tay nhỏ của Thịnh Vị Ương, môi mỏng chợt nhếch, cực kỳ viên mãn, lại lãnh diễm liếc nhìn một vòng, ngữ khí lạnh lạnh, cực kỳ khoe khoang,
“Tôi có bà xã trợ công, các người chỉ có thể đánh lẻ, xác thật không chống đỡ nổi.
Tôi hồ.”