Nam Tiểu Tố hung hăng trợn tròng mắt trắng dã, trong nháy mắt âm cao tốt đẹp ngao ngao kêu to,
“Kết giao, mắt tớ cũng không mù, sao có thể sẽ coi trọng tên cặn bã đó”
Tên cặn bã.
Hạ Mộc Cẩn, “....”
Đột nhiên, cái ót truyền đến âm sắc lãnh đạm của người đàn ông,
“Nam tiểu thư, lúc nói xấu ông chú ở sau lưng nhớ rõ nói nhỏ tiếng một chút.”
“Ách” Nam Tiểu Tố lại có thể liếc mắt một cái, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Ai bảo anh ở sau lưng tôi nghe lén.”
Kỳ Mộ Phi, “....”
Hạ Mộc Cẩn dùng sức nháy mắt với Nam Tiểu Tố, Nam Tiểu Tố vẫn làm theo ý mình như cũ, ngăn cản xe taxi, nhét Hạ Mộc Cẩn vào trong,
“Hoa Hoa, cậu nhanh trở về đi, tớ thấy vừa rồi cậu vẫn luôn nhìn di động, trong nhà có người chờ đi”
Hạ Mộc Cẩn hơi mím môi, tiếp đó nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng cười nói,
“Được, Tiểu Tố, có chuyện gì gọi điện thoại.”
Nam Tiểu Tố làm một dấu tay “ok”, lại vẫy vẫy móng vuốt, xe taxi liền lái đi rồi.
Nam Tiểu Tố vừa mới chuẩn bị lại đón một chiếc taxi nữa, “Bin”
Tiếng còi xe thể thao đột nhiên cuồng tạc ở bên tai, Nam Tiểu Tố cả kinh, cả người đều co rút run rẩy, khắp người mang tia chớp chất vấn,
“Anh làm gì”
“Lên xe.” Ngữ khí người đàn ông lãnh đạm.
Tròng mắt Nam Tiểu Tố trắng dã, anh kêu tôi lên xe tôi liền lên xe, tôi sẽ rất mất mặt đó