Rất vô tội sờ sờ cái mũi, tuy rằng trong lòng cô vui vẻ phấn chấn, nhưng mà, làm người phải phúc hậu, cô vẫn là không nên biểu hiện đến quá rõ ràng ~~~
Thịnh Vị Ương vừa muốn mở miệng an ủi Iris, Iris vô cùng oán hận trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, sau đó chợt quay đầu, xoay người hùng dũng oai vệ đi vào phòng khách biệt thự.
“Iris……” Thịnh Vị Ương vội vàng muốn đuổi theo, lại bị Hoàng Phủ Bạc Ái một phen bóp sau cổ xách trở về.
Thịnh Vị Ương hất lung tung tay Hoàng Phủ Bạc Ái ra, cái miệng nhỏ lầm bầm nói,
“Ba tuổi, nhanh buông ra……”
Nháy mắt, sắc mặt âm trầm của Hoàng Phủ Bạc Ái đen thui, cắn răng quát,
“Cô nhóc ngu xuẩn! Sao em lại không ăn dấm!”
Thịnh Vị Ương vừa nhấc đầu, liền thấy mắt sâu đen rét lạnh của người đàn ông gắt gao trừng mắt nhìn cô, biểu tình còn có chút không được tự nhiên,
“Vì sao em phải ghen?”
……
Lệ khí khắp người Hoàng Phủ Bạc Ái càng tăng lên,
“Em --”
“Người anh thích là em, cũng không phải Iris, em không thiếu canxi, sao lại phải ghen?” Thịnh Vị Ương bật thốt lên một câu, còn thưởng cho mỗ nam một ánh mắt trợn trắng rất kiêu ngạo.
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Nháy mắt, lửa giận thần kỳ biến mất.
Trong ánh mặt trời mãnh liệt, lúm đồng tiền xinh đẹp của cô càng thêm xinh đẹp, trong lòng chợt giật mình, đón lấy làm càn cắn một ngụm lên môi anh đào kia.
……
Cửa phòng khách biệt thự, Hoàng Phủ Bạc Ý huýt sáo một tiếng, hài hước hô,
“Ta nói, tất cả mọi người đều đói bụng, hai chủ nhân còn đang khanh khanh ta ta, như vậy thật sự tốt sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương bạo hồng.