Mỗ yêu nghiệt nhìn cô ảm đạm không ánh sáng, ngực Lôi Nặc chợt đau, thật giống như khối đá gắt gao đè nặng kia, đột nhiên!
“Ầm”! Một tiếng!
Đá vụn bắn loạn, hung hăng đâm vào huyết nhục, đầm đìa! Nghẹn ở cổ họng, vị ngọt huyết tinh tùy ý tràn ngập, ngăn ở nơi đó, ngăn chặn tất cả âm thanh.
Bỗng dưng, Hoàng Phủ Bạc Ý chậm rãi buông mí mắt xuống, dưới hoàng hôn, dáng dấp lông mi xinh đẹp phủ lên một tầng bóng râm tối màu,
“Lôi Nặc, em đã từng, vẫn luôn cho rằng, mặc kệ anh mê chơi như thế nào, nhưng ở trong lòng anh, có em, em mới là cô gái đặc biệt nhất đối với anh.
Cho nên, mỗi một lần nhìn thấy nhứng trang đầu giải trí bát quái của anh và những người phụ nữ khác, em luôn là cười tiêu sái, mặc kệ, có đôi khi gọi điện thoại cảnh cáo anh, nhưng mà cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, thậm chí còn nói với anh, nếu em ở trong lòng anh, tình địch ba ngàn thì có làm sao.”
……
“Trước nay em đều luôn không sợ hãi tạm thời tách ra với anh, nếu tình yêu chân chính cần một vòng lớn rồi mới trở về, đến lúc đó em cũng có thể cười ôm lấy anh, nói, anh xem, anh vẫn là của em.”
“Chỉlà……”
Hoàng Phủ Bạc Ý đột nhiên dừng tiếng nói lại, ánh mắt mênh mông lại hung hăng run lên, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, "tách”!
Tràn ra ở trên đá bén nhọn, vỡ nát!
Lôi Nặc gần như nghe không nổi nữa, anh có thể rõ ràng cảm giác được thân thể cô run rẩy, đôi tay cô cầm hai tay siết chặt của anh, trở nên lạnh lẽo từng chút một.
Giống như, như tâm của cô.
Biến lạnh, từng chút từng chút……
Hoàng Phủ Bạc Ý nhẹ nhàng nâng đầu, nhìn anh.