“Không bàn nữa.”
“Ách……” Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương chợt 囧, có chút bất mãn chu miệng lên, “Hoàng Phủ ba tuổi, anh có thể đừng như vậy hay không, tôi chỉ là đi ra ngoài một chút, cũng sẽ không chạy.”
“Không bàn nữa.” Hoàng Phủ Bạc Ái lại thưởng hai chữ châm ngôn.
“Hoàng Phủ ba tuổi, tôi đã nói chỉ là gặp mặt bạn bè, tôi biết hiện tại tôi là thân phận gì.”
Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tà lãnh giấu kín như bưng,
“Cô thật sự biết thân phận hiện tại của cô?”
……
Thịnh Vị Ương đột nhiên ngẩn ra, bỗng nhiên có chút như nghẹn ở cổ họng, Hoàng Phủ Bạc Ái đã thu hồi tầm mắt khiến người ta nhìn không hiểu kia.
Thịnh Vị Ương không đạt mục đích thề không bỏ qua, gắt gao nhìn chằm chằm anh,
"Lại nói tín nhiệm giữa người với người ở đâu! Hoàng Phủ ba tuổi, tôi tin tưởng anh, vì sao anh lại không thể tin tưởng tôi?”
Cô nói cô tin tưởng anh.
Bỗng chốc, môi mỏng lạnh lẽo mím lại của Hoàng Phủ Bạc Ái hơi cứng đờ một chút, mỗ nữ còn đang không ngừng lải nhải lẩm bẩm,
“Chuyện Thịnh Vị Ương tôi đáp ứng rồi thì nhất định sẽ làm được, ba tháng này tôi nhất định sẽ làm Hoàng Phủ thiếu phu nhân của anh thật tốt, tôi cũng chỉ là đi ra ngoài mấy tiếng, không phải buổi tối còn phải về nhà nấu cơm cho anh à? Hoàng Phủ ba tuổi, anh cứ như vậy sợ tôi chạy trốn hay sao? Tôi……”
“Đúng!”
Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên lên tiếng, cường ngạnh ngăn chặn tất cả lời nói của Thịnh Vị Ương.
……
Bỗng dưng, Thịnh Vị Ương ngơ ngẩn!
Khuôn mặt nhỏ kinh ngạc ngây ngốc nhìn anh, nhìn ánh mắt cường thế lại có chút không được tự nhiên của anh, ở trong ánh sáng hơi tối tăm, cứ như vậy vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm cô.
Trong lòng cô lại có thể cả kinh, hoảng loạn muốn tránh đi.
Chỉ là, bá đạo như anh, ác ma như anh, người đàn ông này hoàn toàn không cho phép cô có một chút né tránh.