Hoàng Phủ Thí chợt giận dữ, nhướng mày hận không thể nhảy dựng lên mắng,
“Mày - tiểu súc sinh! Đời trước lão tử nhất định nợ mày!”
Mắt lạnh của Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh mắt vi liễm, bỗng chốc thanh âm càng trầm,
“Đời này ông cũng nợ tôi.”
Hoàng Phủ Thí, “Mày……”
Trong lòng Thịnh Vị Ương căng thẳng, đau lòng nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, lại nhìn nhìn cánh tay giơ cao của Hoàng Phủ Thí một chút, sợ trực tiếp một cái tát bay về phía anh.
Theo bản năng tay nhỏ túm chặt bàn tay to của người đàn ông, nếu EMP thật muốn đánh quỷ ấu trĩ, cô liền kéo anh chạy!
Sau khi Hoàng Phủ Thí lại nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái một lúc, lỗ mũi hung hăng hừ một tiếng, phất tay liền đi.
Thịnh Vị Ương không tự chủ được thở ra một hơi, còn may không có đại chiến thế giới lần thứ ba.
Sờ sờ cái mũi, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, sắc mặt âm trầm hận không thể muốn nhỏ ra nước, lại ngẩng đầu nhìn nhìn người đàn ông đã đi tới cửa phòng khách, bóng dáng tịch liêu, cô lại có thể cảm thấy có chút đáng thương.
……
Thịnh Vị Ương kéo kéo cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Hoàng Phủ ba tuổi, đi tiễn cha anh đi ~”
Dù sao cũng là cha của Hoàng Phủ Bạc Ái, hơn nữa, cô nhìn ra được, quỷ ấu trĩ vẫn có một loại khát vọng với lão tử của anh, EMP cũng đều không phải là thật sự khắt nghiệt với Hoàng Phủ Bạc Ái, chỉ là hai cha con quá mức kiêu ngạo.
Cô là cảm thấy như vậy.
“Không……” Không chờ Hoàng Phủ Bạc Ái nói xong, Thịnh Vị Ương đã túm cánh tay anh kéo dậy từ trên sô pha, trong miệng lầm bầm lầu bầu,
“Không cái gì mà không, cho dù ông ta không phải cha anh, người ta cũng là từ nước Mỹ thật xa chạy tới thăm anh, anh còn khó chịu cái gì!”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, sao con báo nhỏ này lại nói chuyện giúp lão tử của anh! Quên chuyện vừa rồi ở phòng sách lão tử của anh lấy ba ngàn vạn mỉa mai cô rồi à?
Khó trách lão tử của anh mắng cô là con nhóc ngu xuẩn, Thịnh Vị Ương, cô thật là đần muốn chết!