Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânEditor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái véo một chút ở trên eo Thịnh Vị Ương, giữa ánh mắt tuyệt sắc phủ lên ghen tuông giận dữ bừng bừng,
“Cho nên em liền cùng nhau ăn bữa sáng với người đàn ông khác!”
Thịnh Vị Ương “Xì” cười, tròn vo trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Anh nha cút đi!”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Vị thiếu gia kiêu ngạo nào đó tổn thương trần trụi, con báo nhỏ của anh vì người đàn ông khác nói anh cút đi.
Thịnh Vị Ương nhìn lại nhịn không được bật cười, gần đây tên này càng ngày càng biết làm nũng với cô, có cần đáng yêu như vậy không!
Thịnh Vị Ương cười tủm tỉm giải thích nói,
“Được rồi, đừng nóng giận, vừa rồi may nhờ Phí Tư tiên sinh, bằng không bà xã của anh là em nhất định sẽ ngã chổng vó, lại còn đánh đổ cà phê của người ta.”
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt nhíu chặt mày, đánh giá Thịnh Vị Ương từ đầu đến chân,
“Có té bị thương không?”
Trong lòng Thịnh Vị Ương mềm nhũn, tên ngu ngốc này,
“Em đã nói suýt ngã, ý tứ chính là không có té ngã, quả nhiên không học giỏi ngữ văn tiểu học.”
“Hừ!” Vị thiếu gia kiêu ngạo nào đó lại lãnh diễm hừ một tiếng, còn cố ý hất tay ra.
Thịnh Vị Ương dở khóc dở cười, lôi kéo Hoàng Phủ Bạc Ái lại đi tới bên cạnh bàn ăn, Phí Tư cũng đã đứng lên.
- --
Thịnh Vị Ương giới thiệu lẫn nhau nói,
“Ba tuổi, đây là Phí Tư.”
“Phí Tư, đây là chồng tôi.”
Lúc Phí Tư nhìn thấy Hoàng Phủ Bạc Ái biểu tình hơi ngẩn ra một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com