Bạc Tứ nhíu khóe mắt thấp thỏm khóa chặt phòng sách lầu hai,
“Thiếu gia, E đột nhiên tới đây, hiện tại gọi thiếu phu nhân đi phòng sách, nói có chuyện muốn nói với thiếu phu nhân.”
Thấy trong điện thoại không có phản ứng, Bạc Tứ cho rằng thiếu gia nhà mình không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lại ngữ khí khoa trương bổ sung một câu,
“Thiếu gia, E nổi bão, chỉ sợ thiếu phu nhân không chống đỡ được”
“**” chợt, Hoàng Phủ Bạc Ái tức giận mắng một tiếng, bắt lấy chìa khóa xe trên bàn làm việc liền ra bên ngoài, không cẩn thận phủi tay thật mạnh đụng vào góc bàn, nháy mắt một mảnh xanh tím.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại giống như không cảm giác được, lông mày không nhăn một chút.
Ngã tư đường phồn hoa, một chiếc xe thể thao Cadillac số lượng có hạn đang trực tiếp tăng tốc, lái vượt qua đèn đỏ.
Chú cảnh sát giao thông hung hăng kéo khóe miệng một cái, ngửa mặt lên trời trầm mặc gào, Hoàng Phủ thiếu gia, có cần làm lơ người như vậy không.
Phòng sách.
Hoàng Phủ Thí ngồi ở bàn sách, Thịnh Vị Ương đang đứng thành thật, còn đang vì hành động theo cảm tính vừa rồi của mình mà nội tâm vô cùng hối hận ing~~~
“Ngồi.” Hoàng Phủ Thí nói.
Thịnh Vị Ương lắc đầu,
“Không cần, cháu đứng là được.”
Hoàng Phủ Thí hừ lạnh, lại ghét bỏ quét mắt tay trái cột băng vải của Thịnh Vị Ương, khi ông vừa mới tiến vào biệt thự liền thấy được,
“Con nhóc thúi, cánh tay cô bị tên nhóc thúi chặt đứt”