Đột nhiên, mí mắt Hoàng Phủ Bạc Ái nhảy một chút, theo bản năng quay đầu triều nhìn lại hành lang bên cạnh, con báo nhỏ này, đi nhà vệ sinh rơi vào trong bồn cầu hay sao mà chậm như vậy.
Chẳng được bao lâu, cách một tầng cửa kính cửa sổ sát đất thật dày, vườn hoa lộ thiên bên ngoài hành lang bên cạnh khách sạn truyền đến một trận ầm ĩ náo động, còn có tiếng kinh hô của đám phụ nữ,
“Có người rơi xuống nước”
“.....”
Sống lưng Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ
Ánh mắt lạnh băng tựa như lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp bắn tới
Bể bơi lộ thiên của khách sạn, một trận bọt nước văng khắp nơi.
Trong nước, hai cánh tay trắng ngọc của cô gái giãy giụa, nhẫn kim cương chui eteity huyết trên ngón áp út tay trái, ở trong bóng đêm đặc biệt chói mắt
Nháy mắt
Trái tim níu chặt của Hoàng Phủ Bạc Ái tựa như đột nhiên mất trọng lượng, lập tức trong giọng nói trầm rống giận lộ ra hoảng loạn,
“Thịnh Vị Ương”
Cô rơi xuống nước, cô sợ thủy ngay cả lúc tắm rửa không cẩn thận trượt vào bồn tắm cũng đã sợ muốn chết
Trong đại sảnh, mọi người đều đã nhìn qua.
Vì thế, tất cả mọi người tham gia tiệc tối đều chính mắt thấy một màn kế tiếp.
Ba người đàn ông trong đại sảnh yến tiệc, Hoàng Phủ Bạc Ái, Kiệt Hận Thiên, Lạc Trạch, gần như là đồng thời nhằm phía bể bơi lộ thiên ngoài khách sạn.