Biệt thự, tất cả mọi người trên bàn mạt chược sợ ngây người!
Chợt, một tiếng bạo rống như sấm,
“Người phụ nữ kia tự sát?!”
Hoàng Phủ Bạc Ái rất có dự kiến che kín lỗ tai của Thịnh Vị Ương.
Quý Diệc Thừa cũng chận lỗ tai ồn ào,
“Chuyện gì vậy? Thật tự sát? Sao lão tử lại không tin chút nào?”
Nam Tiểu Tố bắt lấy cánh tay Kỳ Mộ Phi, lại đang rất thân mật kề tai nói nhỏ.
Thịnh Vị Ương ngước mắt, nhìn về phía Hoàng Phủ Bạc Ái, chớp chớp mắt, rõ ràng cười đến giảo hoạt, còn ra vẻ cục cưng tò mò, hỏi anh,
“Ba tuổi, sao các người đều không thích mối tình đầu kia của Sở thiếu?”
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn một cái, giọng nói từ tính hoa lệ tràn ra từ môi mỏng,
“Trừ em ra, người phụ nữ nào anh cũng không thích.”
Khuôn mặt Thịnh Vị Ương bạo hồng, “……”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái bình tĩnh, “Cho nên, hỏi bọn họ.”
Thịnh Vị Ương yên lặng đổ mồ hôi, “Vẫn là không bát quái……”
……
Bệnh viện tư nhân thành phố E.
Phòng bệnh cao cấp.
Nhan Chỉ Nhị nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt giảo hảo không có một tia huyết sắc, tái nhợt như tờ giấy, cổ tay phải quấn một vòng lụa trắng thật dày, mu bàn tay treo truyền nước biển, làn da nhiễm màu xanh lá.
Nhan phu nhân ngồi ở trước giường bệnh, lôi kéo tay Nhan Chỉ Nhị, đau lòng đến trực tiếp rớt nước mắt, không ngừng lẩm bẩm,
“Tiểu Nhị, con hù chết mẹ rồi! Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không muốn sống nữa, Tiểu Nhị……”