Sau đó, mỗ nữ giống như người gỗ cổ cứng đờ xoay tròn một trăm tám mươi độ, thấy được cửa phòng đứng Bạc Tam và Bạc Tứ, trong tay Bạc Tứ còn xe thức ăn mới vừa đưa tới.
Bạc Tam còn hơi thu liễm một chút, mím khóe miệng nghẹn cười, hiện ra trạng thái bệnh động kinh phát tác gián đoạn.
Bạc Tứ hoàn toàn chính là một bệnh tâm thần đã quên uống thuốc, cười đến tà ác run rẩy cả người, bả vai kéo rồi kéo.
Lập tức, khuôn mặt Thịnh Vị Ương bạo hồng, mặt đầy cờ đỏ năm sao đón gió tung bay, tròng mắt yên lặng trắng dã, cứng ngắc hỏi một câu,
“Ba tuổi, vừa rồi Bạc Tam và Bạc Tứ vẫn luôn ở đây sao?”
Không chờ Hoàng Phủ Bạc Ái mở miệng, mỗ đậu bỉ liền vang dội trả lời một tiếng giống như binh lính trả lời sĩ quan,
“Đúng vậy! Thiếu phu nhân! Tôi và Bạc Tam vẫn luôn ở bên cạnh nhìn người và thiếu gia ân ái!”
……
Thịnh Vị Ương, “……”
Vì thế, gương mặt bạo hồng hoàn toàn xấu hổ thành tôm hùm nhỏ chín bạo xào, quả thực quá mất mặt rồi……
Vậy những đối thoại vừa rồi của cô và ba tuổi, còn có làm nũng bảo anh ôm cô không được đều bị thấy hết rồi ư?
Đột nhiên cảm giác ngực có chút buồn bực, ngực buồn bực……
Thịnh Vị Ương chợt cúi đầu, trực tiếp vùi đầu vào trên ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, dùng sức cọ sát, trong miệng hờn dỗi lầu bầu,
“Ba tuổi, sao anh không nói sớm với em chứ!”
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhướng mày, ánh mắt toàn là sủng nịch,
“Có cái gì ghê gớm đâu, bị ngược là bọn họ.”
Thịnh Vị Ương ngước mắt, mắt đào hoa mê người vừa thẹn lại bực, cực kỳ xinh đẹp.
Bạc Tam và Bạc Tứ yên lặng nhìn nhau, khóe môi kéo một cái, trong đầu đồng thời thổi qua hai chữ,
“Ngược chết……”
……