Tựa như một đầu hùng sư phẫn nộ đến mức tận cùng, một ngụm một ngụm như tằm ăn lên bắt giữ con mồi.
**, gần như điên cuồng hung hăng muốn ** cô……
Mà sau khi lăng loạn kia, Hạ Mộc Cẩn hốt hoảng chạy đi, ý thức bị thuốc làm mơ hồ của Sở Nam Xuyên cũng thanh tỉnh, nhìn dấu vết hoan ái khắp người, cái gì cũng không nhớ nổi.
Duy nhất nhớ rõ, là lúc sáng sớm đột nhiên nghe được một va chạm, mơ hồ mở mắt ra, trong mông lung nhìn thấy bóng dáng cô gái chạy đi……
…… Không chịu buông tha.
……
Anh thậm chí cho rằng lần kia chỉ là một cơn mông xuân quá mức chân thật mà thôi, ngay cả bóng dáng chật vật kia, cũng chỉ là hư ảnh trong mơ.
Hóa ra, đều là thật sự……
Sở Nam Xuyên có chút ngơ ngẩn, chợt nhìn nhìn cô, đáy mắt đen thâm thúy, xẹt qua một chút ánh sáng không rõ.
……
Bỗng chốc, Hạ Mộc Cẩn nâng đôi mắt, giọng nói đạm mạc nghe không ra ngữ khí,
“Chỉ là, tôi vẫn là thực cám ơn anh, bởi vì Tiểu Quang.”
Nói đến Tiểu Quang, lông mày nhỏ nhắn giống như lá xanh của cô, cầm lòng không đậu nhẹ nhàng khẽ cong, mang theo năm tháng bình yên, ở trong ánh sáng chiếu nghiêng xuống, ôn nhu nói không nên lời.
Nếu không có Tiểu Quang, mấy năm nay, cô nhất định không chống đỡ nổi.
Nhìn thấy cô cười, trong lòng Sở Nam Xuyên hơi động một chút.
Không khỏi, có chút loạn.
Bỗng nhiên, Hạ Mộc Cẩn ngưng mi, ánh mắt gắt gao nhìn Sở Nam Xuyên, tay buông ở trên đùi cũng không tự giác nắm chặt thành nắm tay,
“Sở thiếu, anh có thể, coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh không?”