Không chờ Hạ Mộc Cẩn nói xong, “tút”! Một chỗ khác của điện thoại đã truyền đến âm bận “tút -- tút--” cắt đứt kết nối.
Hạ Mộc Cẩn yên lặng xoa xoa trán, “……”
Trạm y tá, truyền ra tiếng khóc gào như giết heo của mỗ nữ,
“Đau…… Đau quá…… Nhẹ chút đi, nhẹ…… nhẹ một chút……”
……
Xe thể thao Lamborghini ở ngã tư đường trực tiếp vọt qua, hoàn toàn làm lơ đèn đỏ sáng lên kia.
Xe cảnh sát ẩn giấu bên đường cái, mấy chú cảnh sát giao thông yên lặng che che ngực, gần đây không phải đám thiếu gia đều tuân thủ quy tắc giao thông rất tốt mà? Sao lại bắt đầu trình diễn đua xe cực nhanh rồi?
Lúc Kỳ Mộ Phi chạy tới bệnh viện trung tâm thành phố, Sở Nam Xuyên cũng theo sát lái xe tới rồi,
“Kỳ nhị, cậu……”
Nhìn người đàn ông nhanh chân chạy như điên ở phía trước, hoàn toàn coi chính mình thành không khí, Sở Nam Xuyên yên lặng lắc đầu, thậm chí oán niệm cảm thán một câu,
“Quả nhiên đều là người thấy sắc quên bạn…… Kỳ nhị, cậu chờ lão tử một chút đi!”
Sau đó cũng đuổi theo qua.
……
Trên hành lang dài, một cánh tay của Nam Tiểu Tố khoác ở trên vai Hạ Mộc Cẩn, một cái tay khác chống quải trượng, một chân nhảy nhảy về phía trước.
Hạ Mộc Cẩn nhìn chân Nam Tiểu Tố, vẻ mặt lo lắng,
“Tiểu Tố, cậu có thể chứ? Bằng không ngồi trên xe lăn đi, đi đường như vậy rất vất vả.”