Hoàng Phủ Bạc Ái lại cười, mang theo một tia tà hước,
“Tiểu Vị Ương, đây là kinh hỉ em chuẩn bị cho anh?”
“Khụ khụ……”
“Làm khi nào?”
“Trước khi ra cửa vào sáng hôm nay.”
Vì thế Hoàng Phủ Bạc Ái mới biết vì sao buổi sáng hôm nay lúc ra cửa, cô lại ở trong phòng cọ xát hơn nửa tiếng, hóa ra là đang chuẩn bị những thứ này.
……
Thịnh Vị Ương nhảy ra từ trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, nhanh chân chạy như bay đến bên giường.
Thân mình nằm úp sấp một cái, xách theo góc chăn lăn cuốn một vòng, thực nhẹ nhàng tặng một làn thu thủy về phía Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Em còn chuẩn bị biến chính mình trở thành lễ vật tặng cho anh đấy, ăn sạch sẽ cầu xin đánh ngược! Chỉ là nhìn dáng vẻ này, lễ vật tặng không đơợc, tắm rửa ngủ đi ~~~”
Nháy mắt mặt Hoàng Phủ Bạc Ái tối đen, đi qua, nhịn xuống xúc động đánh lên một cô một cái, cắn răng,
“Lễ vật này hiệu quả bao lâu!”
Thịnh Vị Ương ngoắc ngoắc lắc lắc ngón tay, ghé vào bên người Hoàng Phủ Bạc Ái, còn cố ý cọ cọ sau eo tinh hẹp của anh, hài hước nói,
“Không không không, giới hạn hôm nay, quá thời hạn không chờ.”
“……”
Hoàng Phủ Bạc Ái một đầu hắc tuyến bay bay, anh cảm thấy bà xã nhà mình thật sự là quá bưu hãn.