Lại bóp cánh tay anh, âm sắc cứng ngắc nhắc nhở một câu,
“Khách sạn đêm đó.”
Lôi Nặc sửng sốt,
“Lão tử giải thích với em rồi!”
Hoàng Phủ Bạc Ý híp mắt,
“Anh nha giải thích với em khi nào hả!”
“Hôm trước gửi mail cho em!” Lôi Nặc quả nhiên dựng lông, mặt đầy dữ tợn, “Dựa vào**! Chẳng lẽ em không xem!”
Tin nhắn xin lỗi kia, anh hận không thể ngồi ở phòng sách cả đêm, đánh ra từng chữ một, thái độ muốn bao nhiêu thành khẩn liền có bấy nhiêu thành khẩn, chỉ thiếu gọi cô là bà cô thôi!
……
Khó trách hai ngày này cô đều không có phản ứng! Còn mất công anh mỗi ngày mắt trông mong canh giữ hòm thư, chờ cô hồi phục!
Cô nhóc này nha, lại có thể không có xem!
Hoàng Phủ Bạc Ý hung hăng co rút miệng một chút, thực khinh bỉ nhìn anh,
“Đầu năm nay giải thích xin lỗi còn cần gửi mail sao? Anh không biết gửi tin nhắn gọi điện thoại, hoặc là trực tiếp tới biệt thự tìm em sao!”
Sắc mặt Lôi Nặc đen đến tựa như Bao Công, càng dựng lông,
“Lão tử không phải cảm thấy gửi mail sẽ giống kiểu đính chính một chút ư, ai biết em không đi xem!”
Hoàng Phủ Bạc Ý đổ mồ hôi,
“Trước đó là bởi vì em ở nước ngoài, chúng ta trao đổi mail, trong khoảng thời gian này không phải em ở thành phố E ư, em cần phải mỗi ngày đi xem hộp thư hả.”
Lôi Nặc, “……”