Còn chưa đi xuống cầu thang, Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt một cái liền thấy cô gái nhỏ ôm gối ôm ngủ say trên sô pha.
Trên người Thịnh Vị Ương đắp một tấm thảm lông chồn nhỏ, hẳn là mẹ Trương đắp cho cô, cẳng chân mảnh khảnh rất không an phận nâng ra ngoài, treo ở giữa không trung, thỉnh thoảng còn run một chút giống như rút gân.
Tư thế ngủ kia, thiệt tình không dám khen tặng →_→.
Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng trừng mắt nhìn một cái, nghĩ thầm, cả đêm ngày hôm qua anh đều không ngủ ngon, người phụ nữ này ở trên sô pha lại có thể ngủ đến thoải mái như vậy.
Hoàng Phủ Bạc Ái đi đến phòng ăn ngồi xuống, mẹ Trương đã chuẩn bị tốt bữa sáng,
“Thiếu gia, muốn gọi thiếu phu nhân rời giường hay không?”
Hoàng Phủ Bạc Ái uống một ngụm sữa bò, ánh mắt lãnh diễm quét mắt nhìn sô pha trong phòng khách, ngữ khí lạnh lùng nói câu,
“Heo còn chưa ngủ đủ, tỉnh sẽ cắn người loạn.”
Nói xong Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng cắn một miếng thịt nướng xông khói, anh cũng không muốn sáng sớm lại bị cô chọc tức đến hộc máu.
Mẹ Trương hơi sửng sốt, sau khi hiểu được ý tứ của thiếu gia, bả vai yên lặng run lên, nhanh chóng xoay người đi phòng bếp.
……
Lúc Thịnh Vị Ương tỉnh lại, đã hơn mười một giờ, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, sau đó duỗi eo lười một cái thật mạnh, thấy mẹ Trương đang quét dọn vệ sinh ở phòng khách,
“Mẹ Trương.”
Mẹ Trương buông cây lau nhà trong tay,
“Thiếu phu nhân, cô tỉnh ngủ.”
Thịnh Vị Ương đáng yêu sờ sờ cái mũi, lại ngắm nhìn đầu cầu thang lầu hai, thật cẩn thận chọc đầu ngón tay, hạ giọng hỏi mẹ Trương,
“Anh ta đâu?”
Mẹ Trương nhịn không được cười, hai người này thật sự gọi là không phải oan gia không gặp nhau, đêm qua khi thiếu gia trở về, vừa mở miệng liền hỏi bà thiếu phu nhân ở đâu, thiếu phu nhân mới vừa tỉnh lại cũng trực tiếp hỏi bà thiếu gia ở đâu.
Mẹ Trương cười trả lời,
“Hơn bảy giờ sáng hôm nay thiếu gia đã đi làm.”
Thịnh Vị Ương đờ đẫn chớp chớp mắt, nhảy ra một câu,
“Vậy anh ta không nhìn thấy cháu sao?”
“Thiếu gia nói cô chưa ngủ đủ, để cô tiếp tục ngủ.” Mẹ Trương là giải thích như vậy.