Nhìn vẻ đắc ý trong ánh mắt lạnh lùng hơi nhắm lại kia, Nam Tiểu Tố che che ngực, nói từng chữ một,
“Kỳ Mộ Phi, vì sao em cảm thấy hai chúng ta hoàn toàn không giống bạn trai bạn gái chứ?”
“Không giống chỗ nào?” Kỳ Mộ Phi nhướng mày.
Nam Tiểu Tố hơi nhếch khóe miệng, sau đó lại vẻ mặt sáng ngời có thần trừng mắt nhìn anh, bật thốt lên một câu,
“Bởi vì không có gì khác nhau với lúc trước hai chúng ta ở bên nhau đó!”
Trước khi chưa xác định quan hệ, anh chính là dùng loại phương thức ngữ khí nói chuyện này giao lưu với mình, sau khi tỏ tình thành công, tên này vẫn là vẻ mặt cao lãnh không thể xâm phạm!
Rõ ràng chính là anh theo đuổi cô được không?
Học Hoàng Phủ thiếu gia người ta đi, trước mặt mọi người là lãnh đế Bạc Ái, nhưng chỉ thuộc về một mình Tiểu Ương Tử xấu xa không biết xấu hổ kia.
……
Nam Tiểu Tố đang nhíu khóe mắt vẻ mặt làm ra vẻ tinh thần chán nản, giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính của người đàn ông vang lên.
Kỳ Mộ Phi nhìn Nam Tiểu Tố,
“Đó là bởi vì anh sớm xem em là bạn gái của anh.”
Sắc mặt Nam Tiểu Tố ngẩn ra, lôi kéo khóe miệng có chút cứng lại, bỗng dưng, bị một câu nghiêm túc không chút để ý vừa rồi làm mềm tâm.
Bởi vì anh đã sớm xem em thành bạn gái của anh, cho nên dù em đáp ứng ở cùng anh, anh cũng sẽ không có bất luận thay đổi gì với em, chỉ biết càng thích em, càng yêu em.