Tròng mắt Thịnh Vị Ương trắng dã, một giây trước còn cảm động tuôn nước mũi, nháy mắt “choang choang” tan biến,
“Hoàng Phủ ba tuổi, hoá ra anh đối với tôi tốt như vậy, vẫn là vì áp bức tôi…… A!”
Lỗ mũi Hoàng Phủ Bạc Ái hừ hừ, trực tiếp đút muỗng cháo vào cái miệng nhỏ rít gào của Thịnh Vị Ương, cho cô lại khoe khoang.
“Thịnh Vị Ương.” Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên gọi cô.
“Làm sao vậy?” Trong miệng Thịnh Vị Ương uống cháo, mơ hồ không rõ ứng câu.
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt sâu,
“Nếu bộ dáng bạn của cô thật ra không phải như cô quen biết, cô có thể rất thương tâm không?”
Thịnh Vị Ương ngẩng đầu, chớp chớp mắt,
“Anh nói ai?”
……
Khóe miệng Hoàng Phủ Bạc Ái run rẩy, gào rống một tiếng,
“Cô liền nói cô có thể thực thương tâm hay không!”
“Sẽ không!” Thịnh Vị Ương thực quyết đoán lắc đầu.
Hoàng Phủ Bạc Ái vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Thịnh Vị Ương tiếp tục khoe khoang đắc ý nói,
“Tuy rằng bạn của tôi không nhiều lắm, nhưng đều là xuất phát từ nội tâm. Tiểu Tố không có khả năng có nhị tâm với tôi, Jay càng không thể gạt ta, cho nên tôi cần gì phải thương tâm.”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Suýt nữa đã úp chén canh lên trên ót cô, thật là ngu xuẩn muốn chết!
”Hoàng Phủ ba tuổi, vừa rồi anh nói chính là ai? Có phải bị anh gặp phải không, ha ha…… “
Sau đó, mỗ nữ vẫn luôn không ngừng lẩm bẩm, mặt mỗ nam từ đầu đến cuối vẫn đen đến nghiêm mặt, gắt gao trừng mắt nhìn cô.