Cô thậm chí đã nói tất cả lời nói tình dục nên nói hay không nên nói hết một lần, nhưng anh vẫn là không buông tha cô.
Hơn nữa một lần càng muốn hưng phấn hơn một lần, cô ở dưới thân anh khóc như hoa lê dính mưa, mắt đỏ run loạn.
Cuối cùng cô đều ngất đi rồi, nhưng lại bị anh hung hăng đâm tỉnh! Sau đó lại lâm vào một vòng gió lốc mới……
Mãi cho đến cuối cùng, cô mệt đến một đầu ngón chân cũng không muốn động, thậm chí anh ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa, cô tựa như trẻ con ghé đầu vào trên vai anh, mặc anh xoa nắn.
……
Dùng lời của Hoàng Phủ Bạc Ái để nói,
“Tiểu Vị Ương, anh đã làm hòa thượng ăn chay tròn một tuần lễ, còn không cho anh ăn thịt đủ một lần……”
Một tuần rất dài sao! Rất dài sao!
Tên sắc phôi này!
Thịnh Vị Ương muốn bạo thô một câu, vỗ nệm cao su mềm mại ở trong lòng rít gào, Hoàng Phủ Bạc Ái, anh nha - đồ đại sắc ** lang!
Trong phòng hội nghị cao tầng của Hoàng Phủ đế quốc, vị tổng giám đốc thiếu gia nào đó đột nhiên hắt xì.
Quản lý bộ phận châu báu đang ở trên bục làm báo cáo hàng tháng cho rằng lại xảy ra vấn đề gì, có chỗ nào không hợp ý tổng giám đốc, nháy mắt mặt đã sợ đến trắng bệch.
Thịnh Vị Ương lại ở trên giường cọ xát chống đỡ một hồi, mới kéo thân dưới bị giày vò, đi đến phòng tắm rửa mặt.