Kiệt Hận Thiên muốn cô rời đi với anh ta, sao anh lại không nói lời nào, sao anh lại không giữ chặt em……
……
Bỗng chốc, Hoàng Phủ Bạc Ái chậm rãi nâng đầu, cổ cứng đờ giống như máy móc, đôi mắt tràn ngập màu đỏ tươi giống như bị xé rách, khủng bố làm cho người ta sợ hãi nhìn cô.
Ánh mắt Thịnh Vị Ương chấn động, hô hấp chợt cứng đờ, gần như nói không ra lời, giọng nói khàn khàn nhẹ đến mức tận cùng,
“Ba tuổi……”
Cô có loại cảm giác, anh làm ra quyết định gì đó, quyết định rất đáng sợ……
Hoàng Phủ Bạc Ái bẻ từng ngón tay Thịnh Vị Ương bắt lấy chính mình ra, chế trụ cổ tay, giống như dùng hết tất cả sức lực cả người anh, hung hăng ném ra.
Hầu kết trợt một cái, máu tanh ngọt theo giọng lạnh lẽo càng thêm tùy ý lan tràn,
"Cút.”
Ánh mắt Thịnh Vị Ương run lên, tâm hung hăng đau! Thật giống như bị lưỡi dao sắc bén lạnh băng một đao một đao xẻo tâm!
Anh lại nói cô cút.
Mỗi lần, anh đều thực ghét bỏ bảo cô cút, nhưng trên tay lại ôm cô càng chặt, sợ con báo nhỏ của anh lập tức chạy xa.
Nhưng lúc này đây, anh lại thật sự hất tay cô ra.
Nhìn lòng bàn tay trống không, giống như vừa mới bị nhiệt độ lạnh băng của anh làm cho lạnh lẽo, một mảnh lạnh lẽo.
Cô rốt cuộc không nắm giữ được anh……