Nhìn đến trong lòng Sở Nam Xuyên e ngại, đột nhiên mí mắt thình thịch nhảy dựng, vung tay lên,
“Kỳ nhị, ánh mắt cậu là ý gì!”
Kỳ Mộ Phi khẽ nhếch hàm dưới,
“Người phụ nữ kia tên Hạ Mộc Cẩn, là người mẫu msster.”
Lần trước lúc anh đi cảnh sát cục nộp tiền bảo lãnh Nam Tiểu Tố, thuận tiện điều tra nhìn tài liệu công ty một chút.
“Cậu nói với tôi làm gì?” Sở Nam Xuyên nhíu mày.
“Tôi cho rằng cậu nhận thức.” Kỳ Mộ Phi lạnh lùng liếc mắt một cái.
Sở Nam Xuyên lắc đầu,
“Không quen biết.”
“Vậy sao người ta thấy anh lại kinh hách giống như thấy quỷ?” Kỳ Mộ Phi cùng Sở Nam Xuyên đi đến vị trí đỗ xe.
Sở Nam Xuyên thực thiếu đánh lỗ mũi hướng lên trời cười,
“Đó là bị anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc của lão tử câu hồn chứ sao!”
“Cút.” Kỳ Mộ Phi thực khinh bỉ mắt lạnh trắng dã, “Thật sự không quen?”
Sở Nam Xuyên kích động đến hung hăng đóng cửa xe, quay đầu kêu gọi Lamborghini bên cạnh,
“Kỳ nhị, cậu nha không tin tôi!”
“Lão tử đương nhiên tin.”