Nhìn Sở thiếu cười đến tà ác càn rỡ trước mặt, khuôn mặt Hoàng Phủ Bạc Ái nháy mắt liền trời trong chuyển thành nhiều mây, rất có khúc nhạc dạo bão táp đột kích, tức giận đến suýt một phát tát bay anh ta
Sở Nam Xuyên và Lôi Nặc kề vai sát cánh cùng nhau tới đây, Kỳ Mộ Phi nhướng mi, một tay cắm túi tiền.
Sở Nam Xuyên cố ý hai mắt bốc lục quang ngắm nhìn Thịnh Vị Ương, chậc chậc tán dương,
“Chậc chậc, con báo nhỏ quả nhiên là nữ thần nha, vừa rồi đang thì thầm nói cái gì với tiểu Bạc Ái vậy”
Thịnh Vị Ương, “....”
Sắc mặt âm trầm của Hoàng Phủ Bạc Ái càng tối đen, nếu không phải cậu ta đột nhiên ngắt lời, con báo nhỏ đã sớm gọi mình là “ông xã”. Quyết đoán, trực tiếp một chân hung hăng đá về phía mỗ nam,
“Cút”
Vì thế, Sở thiếu ôm cẳng chân nhe răng trợn mắt kêu gào, khóe mắt Kỳ Mộ Phi và Lôi Nặc bên cạnh trợn trắng mắt một cái thật lớn.
Thịnh Vị Ương nhịn không được cười cong mặt mày, vểnh khóe miệng nhìn anh, chậc chậc, đến nỗi tức giận như vậy sao
Hoàng Phủ Bạc Ái oán hận cắn răng, liếc mắt trừng cô một cái.
Con báo nhỏ, cô cứ vội vàng thừa dịp cơ hội vui sướng khi người gặp họa đi, đợi chút về nhà xem tôi thu thập cô như thế nào thu
Vị Sở thiếu nào đó lại gào thét tới gần, sáng ngời có thần tự giới thiệu,
“Chào em, anh là Sở Nam Xuyên, bạn tốt của chồng em ~~~”
Thịnh Vị Ương, “.....”
Khụ khụ
Bạn tốt.
Vì thế, đầu quả dưa của vị hủ nữ nào đó bắt đầu tràn đầy các loại hình ảnh.