Thịnh Vị Ương còn dùng sức lau lau tay ở trên giường, cô ngủ thật sự rất không thành thật, chỉ là, Thịnh Vị Ương, sao mày có thể túm anh ta chứ! Tên đàn ông này là biến thái đó……
---
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương nhăn thành một đoàn, một bộ dáng muốn té xỉu, còn giống một bà già nhỏ, trong miệng còn lầu bầu lẩm bẩm cái gì đó, quả nhiên ~~~
Nhẫn nại cực hạn của Hoàng Phủ Bạc Ái lại bị khiêu khích lần nữa, gân xanh trên trán trực tiếp nhảy bạo,
“Thịnh Vị Ương!”
Dã nha đầu vô pháp vô thiên này!!!
……
Tay Thịnh Vị Ương chấn động run lên, lúc này mới ý thức được Hoàng Phủ Bạc Ái còn đang bên cạnh.
Ngẩng đầu, nhìn người đàn ông tức giận bão táp đen mặt, tư thế rất có thể sống sờ sờ xét nát cô, Thịnh Vị Ương hít sâu một hơi, môi anh đào kéo một cái, cười tủm tỉm hỏi,
“Sao anh lại trở về rồi?”
Hoàng Phủ Bạc Ái cắn răng, nhìn vẻ mặt vô tội của Thịnh Vị Ương,
“Thịnh tiểu thư, cô biết hiện tại là mấy giờ không?”
Thịnh Vị Ương sửng sốt, theo thói quen tính tìm di động, sau đó nhớ tới di động và túi xách của cô đều mất rồi, sau đó liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại bị dọa sợ.
Trời lại có thể đã tối rồi.
……
Khụ khụ, Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi, xấu hổ ho khan hai tiếng.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhướng đuôi lông mày, lạnh lùng nói một câu,
“Hơn nữa, Hoàng Phủ thiếu phu nhân, tôi có trở về hay không còn phải xin chỉ thị của cô ư?”