“Không có việc gì, anh đừng khẩn trương,” Thịnh Vị Ương vẫy vẫy tay, “Tôi biết Hoàng Phủ ba tuổi bảo anh đi theo tôi, chỉ là, anh đi theo tôi có thể, nhưng không thể để tôi nhìn thấy anh.”
Mặt Bạc Tam đầy mê mang, thiếu phu nhân nhà anh đây là có ý tứ gì?
Thịnh Vị Ương 囧 囧, xấu hổ cười nói,
“Nhìn thấy anh tôi liền sẽ nghĩ đến chính mình bị người giám thị, cả người không được tự nhiên, cái này anh hiểu đi.”
Bạc Tam lại gật đầu thật mạnh, vừa muốn dùng giọng nói chấn động trả lời, tưởng tượng đến vừa rồi chấn động thiếu phu nhân đến ù tai, lời nói đến bên miệng nháy mắt giảm thấp tới tám độ,
“Tôi hiểu, thiếu phu nhân.”
Thấy vẻ mặt Bạc Tam nghiêm túc lại nghẹn khuất, Thịnh Vị Ương “Xì” bật cười lên,
“Vậy tôi xuống xe trước, nhớ rõ lời tôi vừa nói với anh.”
“Vâng, thiếu phu nhân, nhất định nhớ rõ.”
……
Thịnh Vị Ương mới vừa xuống xe, điên cuồng vung hai chân thon dài, một đường mừng rỡ chạy về phía Nam Tiểu Tố, còn vừa vung cánh tay cười khanh khách hô,“Ông xã! Ông xã!!!”
Nữ thần soái khí trên xe máy nghe thấy giọng nói, nháy mắt kích động đến hai mắt bốc lên ánh sáng, cũng nhanh chân nhào về phía Thịnh Vị Ương, kéo giọng nói hô to,
“Bà xã! Bà xã!!!”
Vì thế, trên quảng trường trước cao ốc bách hóa quốc tế, tất cả mọi người nhìn thấy hai cô gái cấp nữ thần, chạy như điên về phía nhau, trong miệng rít gào “Ông xã bà xã”.
Hoàn toàn huy danh hiệu “Nữ thần” thành mảnh vụn, trực tiếp biến đen thanh hai nữ bệnh thần kinh →_→……
……
Vị vệ sĩ nào đó bên cạnh mở ra “trạng thái che giấu bản thân”, nhìn thiếu phu nhân nhà mình không có chút tiết tháo nào đáng nói trên quảng trường, khóe mắt khóe miệng cuồng rút, hỗn độn trong gió ing~~~
Yên lặng nhìn trời, cảm khái một câu,
“Hóa ra thiếu phu nhân nhà của chúng ta chính là ‘ mỹ nữ tử như gió ’trong truyền thuyết."
Di động cầm trong tay liền “tách tách” cuồng chụp, sau đó gửi cho thiếu gia nhà bọn họ, yên lặng nói một câu,
“Thiếu gia phỏng chừng đã quen……”