Thiệt tình rất muốn tát một cái bẹp cô, sau đó gấp lại bỏ vào túi tiền, đi đến chỗ nào thì mang tới chỗ đó, xem cô còn chạy loạn khắp nơi không!
Còn có cái miệng há ra kia, cũng vá lại luôn, nói những lời hận không thể chọc anh đang sống sờ sờ lại tức chết!
Thịnh Vị Ương vẫy vẫy tay,
“Em ra cửa đây, để Tiểu Ngũ theo em đi, anh nên yên tâm rồi nha.”
“Đợi một chút!”
Hoàng Phủ Bạc Ái kéo cánh tay một cái, chặn ngang chế trụ thân mình cô, cúi đầu nhìn quần áo cô mặc.
……
Xương quai xanh dưới cổ lộ ra rõ ràng, cẳng chân mảnh khảnh càng mê người, chợt, mắt đen của mỗ nam lại tràn ngập ánh lửa thiêu đốt,
“Đổi áo dài quần dài!”
Thịnh Vị Ương 囧, thực khinh bỉ liếc xẻo mắt, ánh mặt trời bên ngoài nóng rát, anh lại có thể bảo mặc áo tay dài quần dài,
“Ba tuổi, anh là muốn khiến em bị cảm nắng sao?”
“……” Hoàng Phủ Bạc Ái chợt quát một tiếng, “Ai bảo em ăn mặc xinh đẹp như vậy! Lại còn trang điểm! Lúc ăn cơm với anh đều không có……”
Lỗ tai của vị thiếu gia kiêu ngạo nào đó hơi hơi phiếm đỏ.
Thịnh Vị Ương ngẩn ra, quỷ ấu trĩ ghen tị nha!
……
Bỗng nhiên, mắt to xấu xa của Thịnh Vị Ương chợt lóe, đặc biệt vô tội nói,
“Em cho rằng giữa vợ chồng chúng ta không cần chính thức như vậy, cho dù mỗi ngày em để mặt mộc ở trước mặt anh cũng rất tự tại.
Ba tuổi, nếu anh hy vọng mỗi ngày em ở nhà cũng trang điểm, em……”
“Không cần!” Không chờ cô nói xong, Hoàng Phủ Bạc Ái bật thốt lên một câu, chờ khi anh phản ứng kịp, Thịnh Vị Ương đã nâng khuôn mặt nhỏ của mình cười xinh đẹp, miệng đầy răng trắng sáng.
“Ở trong mắt anh, em quả nhiên là xinh đẹp nhất đúng không!”
Hoàng Phủ Bạc Ái không được tự nhiên hừ một tiếng, xem như cam chịu.