Lúc trước Thịnh Vị Ương ngây thơ cho rằng, cô rất nhanh liền có thể rời khỏi biệt thự này, cho nên vẫn luôn không có lấy quần áo mỹ phần từ trong va ly ra, làm tốt chuẩn bị trốn chạy bất cứ lúc nào.
Nhìn dáng vẻ, quả nhiên cô nghĩ quá đơn giản.
Thịnh Vị Ương nhếch khóe môi đỏ hồng lên.
Lúc này mới lấy từng món quần áo trong va ly hành lý ra, sau đó treo vào tủ quần áo, ở trong lòng lại nói với chính mình một lần, cô phải ở chỗ này vượt qua ba tháng kế tiếp.
……
Khoảng mười lăm phút, Hoàng Phủ Bạc Ái ngồi ở trên sô pha bên ngoài phòng ngủ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân "bình bịch" không ngừng qua lại của người phụ nữ bên trong.
“Con báo nhỏ đang làm gì?” Trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái hừ lạnh, sắc mặt lạnh vẫn băng sơn vạn năm sừng sững không ngã.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhìn ipad, sắp hết pin, anh muốn đến mép giường lấy sạc pin, vì thế, mỗ thiếu gia nghênh ngang đi đến bên trong phòng ngủ.
Nếu mỗ ipad có thể nói chuyện, giờ phút này nhất định lớn tiếng rít gào,
“Thiếu gia, phiền toái ngài nhìn kỹ rõ ràng, người ta còn có 90% lượng điện a a →_→……”
Hoàng Phủ Bạc Ái mới vừa đi vào, liền thấy Thịnh Vị Ương đứng ở trước gương to, đưa lưng về phía gương, tay phải ngược lại đừng ở sau lưng, với tay dùng sức lôi kéo khóa kéo váy, lộ ra mảnh lớn lưng thơm tuyết trắng.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu mày,
“Thịnh Vị Ương, cô đang làm gì?”
……
Thịnh Vị Ương cả kinh, bỗng chốc mặt đỏ bừng, chạy nhanh xoay qua, hai tay lại vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ấp a ấp úng nói,
“Không…… Không làm gì!”
Thịnh Vị Ương ở trong lòng chảy nước mắt, sao lúc này khóa kéo lại bị kẹt chứ……
Hoàng Phủ Bạc Ái khinh thường liếc liếc mắt một cái Thịnh Vị Ương xấu động tác,
“Không biết còn cho rằng cô đang hầu tử vớt trăng.”
Thịnh Vị Ương, “……”
“Xoay qua đi.” Hoàng Phủ Bạc Ái bá đạo ra lệnh, không đợi Thịnh Vị Ương hiểu rõ có ý tứ gì, đã bị người đàn ông cường thế xoay bả vai qua.