Hoàng Phủ Bạc Ái xoa xoa mặt cô, giọng nói từ tính hoa lệ cực kỳ bá đạo,
“Tiểu Vị Ương, anh sẽ khiến em vẫn luôn hạnh phúc.”
Trong lòng Thịnh Vị Ương vui đến nở hoa.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại nói tiếp,
“Đúng rồi, ngày kia áo cưới liền đưa tới, bà xã em muốn khi nào đi chụp ảnh cưới?”
...
“Vậy ngày kia đi!” Thịnh Vị Ương kích động hô, cô đã gấp không chờ nổi muốn mặc áo cưới rồi!
Chợt nghiêng đầu, “Ba tuổi, anh có thời gian không?”
“Nói nhảm!” Hoàng Phủ Bạc Ái khinh thường trợn trắng nhìn cô.
……
Thịnh Vị Ương cười mắt doanh doanh càng cong, bỗng chốc, hơi dương cằm, lại ngữ khí sâu kín cảm thán một câu,
“Muốn mặc áo cưới nha!”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc,
“Không muốn?”
Nếu không phải anh đang lái xe, Thịnh Vị Ương rất muốn đá một chân qua, tức giận phồng uai hàm, ồn ào trực tiếp rống,
“Cầu hôn của anh đâu!”
Thật là ngu xuẩn muốn chết! Chỉ số thông minh cao EQ lại thấp! Không cầu hôn còn muốn người ta gả cho anh! Tuy rằng cô đã gả rồi! Nhưng đây cũng không thể trở thành lý do anh không cầu hôn cô chứ!
→_→