Lúc ấy, anh cảm thấy chính mình cực kỳ đáng sợ! Lại có thể sẽ có tâm tư ác xúc như vậy, còn vì thế ảo não một đoạn thời gian thật dài.
Sau lại, anh mới biết được, anh chỉ đối với cô, mới có xúc động mãnh liệt như vậy.
Hô hấp Lôi Nặc căng thẳng, sống lưng thẳng tắp càng cứng đờ, cúi đầu, chế trụ thật sâu cánh môi anh nhớ nhung đã lâu kia.
Đột nhiên ---
“Chờ một chút!”
Vừa muốn hôn lên, Hoàng Phủ Bạc Ý thét kinh hãi một tiếng, suýt nữa đã diệt ngọn lửa bốc cả cả người anh rồi!
……
Một đầu Lôi Nặc lộn xộn bay hắc tuyến, gắt gao cắn răng,
“Chuyện gì!”
Thời điểm mấu chốt như vậy a a……
Một tay Hoàng Phủ Bạc Ý chống ở ngực Lôi Nặc, một cái tay khác nâng ngón trỏ lên, nâng cằm Lôi Nặc,
“Lôi Nặc, anh còn nợ em một lời giải thích.”
Trong lòng Lôi Nặc nhảy dựng,
“Giải thích gì?”
“Anh nói giải thích gì!” Hoàng Phủ Bạc Ý lập tức nổi giận, bóp móng tay nhọn, hung hăng chọc một chút ở trên cằm của anh, “Tự mình nghĩ thật tốt!”
……
Khóe môi Lôi Nặc run rẩy, trong đầu bắt đầu không ngừng cao tốc xoay tròn, bắt đầu hồi ức. Ách, trong khoảng thời gian này anh giống như không phạm sai lầm gì nha!
Nhìn bộ dáng Lôi Nặc gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, mắt thấy lại muốn dựng lông, Hoàng Phủ Bạc Ý nhịn không được khóe miệng cười run lên.