Lại không ngờ, Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên cúi eo xuống.
Thịnh Vị Ương đang ngồi nửa quỳ ở trên sàn nhà, gương mặt tà mị của người đàn ông phóng đại ở trước mắt, đôi mắt đen nhánh đồ thật sâu khóa chặt cô.
“Ực ~~~”
Thịnh Vị Ương rất không có tiền đồ nuốt nước miếng xuống.
Cô 囧, ở trong lòng lại hung hăng khinh bỉ chính mình lần nữa, hiệp hội bề ngoài quả nhiên không chịu nổi mà……
……
Thịnh Vị Ương rất có cốt khí nghiêng mặt qua, ngữ khí ghét bỏ,
“Tôi nói là tôi trừng anh, không phải anh ---”
Còn chưa nói xong, đã bị bàn tay to hơi thô ráp của người đàn ông nắm cằm, nhìn đôi mắt châu rực rỡ kia, nhẹ nhàng hôn đi xuống.
Đôi mắt Thịnh Vị Ương nháy nháy,
“Anh……”
Dáng dấp lông mi xinh đẹp xẹt qua môi anh, nhẹ nhàng, tựa như lông chim xẹt qua đầu quả tim, một mảnh mặt nước tĩnh mịch vĩnh viễn lạnh băng, tràn ra từng vòng làn sóng hơi không thể nhận ra……
Hơi thở ấm áp của người đàn ông rơi ở trên mặt cô, hoa lệ cọ xát, ngửi đến càng làm cho người ta không khỏi luân hãm,
“Thật xinh đẹp……”
Não Thịnh Vị Ương cũng không nhanh chóng chuyển động theo kịp, Hoàng Phủ biến thái nói cái gì? Thật xinh đẹp? Cái gì xinh đẹp? Đôi mắt của cô ư?
Không đợi cô phản ứng kịp, nụ hôn của người đàn ông dời đi, trượt xuống dọc theo xương gò má mê người của cô, dừng lại ở bên tai.
……
Môi mỏng lạnh băng hé mở, một ngụm cắn ở trên vành tai viên nhuận kia, giữa răng ngậm lấy, nhẹ mút.
Thân mình cực kỳ mẫn cảm của Thịnh Vị Ương run lên.
Lập tức, giữa cổ nổi lên tầng da gà tinh tế, cuống quít đẩy anh ra, nhưng eo đã sớm bị Hoàng Phủ Bạc Ái bá đạo giữ chặt.
Hoàng Phủ Bạc Ái tà mị nhướng mày.
Đêm qua anh đã sờ thấu tất cả điểm mẫn cảm ở trên người cô, thật là thanh sáp đến khiến người ta muốn làm chuyện xấu……
Thịnh Vị Ương chống hai tay, gắt gao để ở trên ngực của Hoàng Phủ Bạc Ái, nhưng không chống cự nổi cả người tê dị, đột nhiên, nghe thấy anh ở bên tai nói một câu.
Lập tức “Bốp”!
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Thịnh Vị Ương nháy mắt đỏ đến tôm hùm nhỏ bạo xào, vừa thẹn lại tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt.