Thịnh Vị Ương cười đến trực tiếp lăn lộn, bụng đau, còn vừa thở hổn hển hạ lời bình,
“Ba tuổi, anh khẳng định là đầu thai sai, một bé gái phấn nộn láu lỉnh như vậy, sao lớn lên lại trở thành ác ma buồn bực chứ!
Thật là đáng tiếc đáng tiếc, ha ha ha……”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái ba bước thành hai bước tiến lên.
Bóp chặt cổ Thịnh Vị Ương như nắm lấy con gà con, hai tay hai chân ôm cô, sau đó đi đoạt lấy di động trong tay cô.
Thịnh Vị Ương gắt gao bảo vệ di động trong lòng ngực, quả thực tựa như che chở cho con.
Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng trừng cô,,
“Đưa cho anh!”
“Không cho!”
“Em có đưa hay không!”
“Em cứ không đưa!” Thịnh Vị Ương ngoan cố chống lại đến cùng, “Có bản lĩnh anh đánh em đi!”
Ấn đường Hoàng Phủ Bạc Ái nhảy dựng, con báo nhỏ đáng chết! Lại có thể còn khiêu khích anh!
“Em cho rằng anh không dám?”
Thịnh Vị Ương thẳng sống lưng, “Anh đánh một cái thử xem!”
Hoàng Phủ Bạc Ái dùng thêm chút lực nắm eo cô, để cô lật người ở trong lòng ngực của mình một cái, “p” ~~~
Một tiếng vang nhỏ, Hoàng Phủ Bạc Ái vỗ một cái trên mông Thịnh Vị Ương.
……
Thịnh Vị Ương chợt trừng mắt, khuôn mặt nhỏ ngọc bạch giống như cờ đỏ năm sao đón gió nhẹ nhàng, anh lật người cô thì thôi đi, lại có thể còn cởi cởi…… quần lót của cô rồi đánh!
Thịnh Vị Ương dùng một chân đá qua, kéo giọng nói gào khóc mắng,
“Hoàng Phủ biến thái, anh đánh chỗ nào đó!”
Hoàng Phủ Bạc Ái bắt lấy mắt cá chân của cô, thực không biết xấu hổ phun ra một câu,
“Là em kêu anh đánh.”
Thịnh Vị Ương tức giận đến nội thương