Kỳ Mộ Phi cũng tiếp tục kích thích nói,
“Tiểu Ý chính là nữ thần thời thượng quốc tế, công chúa của Hoàng Phủ đế quốc, tập trung ngàn vạn sủng ái, đàn ông ái mộ khuynh tâm phỏng chừng sớm xếp hàng từ nước Mỹ đến Trung Quốc rồi!”
“Đúng vậy,” Sở Nam Xuyên gật đầu, một bộ dáng vô cùng đau đớn bi phẫn, lại gào khóc, “Nhưng mà Coco nhà chúng ta cứ như vậy liền yêu người đàn ông khác, tâm tôi rất đau nha……”
Không chờ Sở Nam Xuyên xướng xong, “Rầm”, mặt Lôi Nặc liền tối đen.
Bắp đùi Sở Nam Xuyên điên cuồng run rẩy cười ầm lên,
“Ha ha, Tiểu Lôi Lôi lại có thể đóng máy tính! Lại xù lông!”
Kỳ Mộ Phi cũng ngữ khí hài hước trêu chọc,
“Hoàng Phủ, Tiểu Ý và Lôi thiếu ái muội từ nhỏ đến lớn, giờ sao lại chạy đi theo đuổi người đàn ông khác chứ?”
“Không biết.” Hoàng Phủ Bạc Ái ngữ khí lạnh nhạt.
“Không phải Tiểu Ý là em gái của cậu ư?” Kỳ Mộ Phi nhướng mày.
“Là em gái tôi thì sao?” Hoàng Phủ Bạc Ái hỏi đến càng đúng lý hợp tình, một bộ dáng “Lão tử không biết rất kỳ quái sao”.
Khóe môi Kỳ Mộ Phi kéo một cái, “……”
Thôi, tên này EQ thấp.
Sở Nam Xuyên còn bắt chéo hai chân cười tà xấu xa,
“Phỏng chừng Lôi thiếu ở trong văn phòng mông đã ngồi không yên, còn giả bộ với lão tử! Ha ha ha……”
Kỳ Mộ Phi ném mắt lại đây,
“Sở thiếu, cậu từng nghe qua một câu thành ngữ này chưa?”
“Cái gì?”
“Vui quá hóa buồn.”