Dạ Anh cũng nhìn đến sửng sốt.
Thẳng tắp trừng mắt nhìn cô gái bên cạnh Hoàng Phủ Bạc Ái, váy lễ phục màu tuyết bạch kia, chính là cái váy cô ta nhìn trúng ở cửa hàng thiết kế hình tượng Cymbeline vào hôm nay.
Cho dù cô ta không muốn thừa nhận như thế nào nữa, nhưng trên mặt tất cả khách khứa trong yến hội đều toát ra biểu tình chấn động mà kinh diễm, đều thấy cực kỳ rõ ràng.
Cô ta bị người phụ nữ của Hoàng Phủ Bạc Ái đoạt đi nổi bật rồi.
Mắt hạnh hung hăng nhìn chằm chằm của Dạ Anh, xẹt qua một chút lửa giận ghen ghét.
Đột nhiên --
Dạ Anh chợt quay đầu, lại trong lúc vô ý chạm vào đôi mắt đen chấn động đến gần như nứt ra của Kiệt Hận Thiên, đang hung hăng phóng đại.
Đáy mắt một mảnh đen đặc sâu sắc, có tình cảm quá mức phức tạp cô hoàn toàn đọc không hiểu.
Ánh mắt nóng bỏng mà nồng đậm như vậy, cô chưa bao giờ thấy qua.
Kiệt Hận Thiên không phải đang nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, ánh mắt của anh, chính là nhìn về phía cô gái bên người Hoàng Phủ Bạc Ái……
Bỗng chốc, trong lòng Dạ Anh hoảng hốt! Mí mắt lại hung hăng nhảy một chút, cánh tay kéo anh cũng theo bản năng càng siết chặt một chút,
“Kiệt Hận Thiên?”
……
Nhưng mà, người đàn ông lại giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, Kiệt Hận Thiên lại có thể quên mất thân phận của mình.
Trong khoảnh khắc tất cả ám lệ trong mắt đen lãnh quyệt quỷ mị rút đi, nhìn cô gái chậm rãi đi tới trong đám người, ngoại trừ chấn động khó có thể tin, không chút nào che dấu biểu lộ ôn nhu tình ý.
……
Nhưng mà, làm sao có thể……!
Sao Ương Ương lại quen biết Hoàng Phủ Bạc Ái? Ương Ương lại có thể khoác cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, thoạt nhìn thậm chí rất…… Thân mật?
Kiệt Hận Thiên càng đè nén nhìn váy dài hoa lệ màu tuyết bạch của cô, cho nên, đó là quần áo Hoàng Phủ Bạc Ái định chế cho Ương Ương.