Ảnh chụp ban đầu luôn là vừa thấy mặt liền đấu võ mồm cãi nhau; ảnh chụp ở trong phòng bếp, vẻ mặt cô không tình nguyện làm bữa sáng cho anh;
Lại đến sau đó ảnh chụp anh bồi cô cùng nhau vùi ở trên sô pha phòng khách xem phim Hàn cẩu huyết; ảnh chụp anh cõng cô đi trở về dọc theo cầu lớn vượt biển; ảnh chụp anh và cô cùng nhau đi chân trần ở trên bờ cát lưu lại dấu chân ……
Còn có thật nhiều ảnh chụp, cô thậm chí cũng không biết anh chụp khi nào.
Mãi cho đến một tấm ảnh chụp cuối cùng, chính là anh ôm cô ngồi ở trên ban công trong nhà, cô đạp chân lên trên mu bàn chân của anh.
Ba tuổi……!
……
Bỗng nhiên ---
Thịnh Vị Ương gần như không dám hô hấp, hai tròng mắt đào hoa xinh đẹp, nổi lên một mảnh sương mù mông lung mờ mịt, thẳng tắp đón nhận màn hình thật lớn kia.
Chung quanh, ánh đèn động lòng người nhẹ nhàng nhảy lên, giai điệu đàn tấu cũng dần dần tan mất, trong không khí giống như còn bay âm phù.
Âm sắc tà mị của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, giống như đến từ trời, thẳng tắp rơi vào trong lòng cô, cuộc đời này đều sẽ khó quên,
“Tiểu Vị Ương, anh chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được em.
Trước khi gặp em, cũng chưa từng nghĩ tới muốn kết hôn.
Chỉ là, sau khi gặp em, anh nghĩ, người đời này anh muốn kết hôn chỉ có em.
Tiểu Vị Ương, em nguyện ý nắm chặt tay quỷ ấu trĩ, mười ngón nắm chặt, vẫn luôn đi qua tiếp theo hai mươi bốn năm, bốn mươi tám năm, bảy mươi hai năm……
Thẳng đến, cả đời không?”
Trên màn hình lớn như vậy, viết một câu cô từng nói với anh,
“Nắm lấy tay người, cùng nhau đến bạc đầu.”