Thịnh Vị Ương đột nhiên cả kinh, cuống quít đẩy Hoàng Phủ Bạc Ái ra.
Vẫn nghiêng đầu ghé vào trên vai anh, giơ tay chà lau nước mắt lung tung, đôi mắt của cô lại biến đỏ.
Hoàng Phủ Bạc Ái giữ chặt cái ót của Thịnh Vị Ương, ánh mắt lãnh diễm giống như ghét bỏ nhìn lướt qua, ý tứ chính là,
“Tôi và Tiểu Vị Ương đang hôn nhau đấy, một đám các người đều quá không nhãn lực hả!”
Mấy cô gái Hoàng Phủ Bạc Ý và Nam Tiểu Tố hô to hạnh phúc, Kỳ Mộ Phi nhàn nhạt liếc một cái,
“Hoàng Phủ cậu đủ rồi đó! Muốn hôn về nhà lại tiếp tục, chúng ta đã hao tâm tốn sức cả ngày!”
“Đúng vậy!” Lôi Nặc hận không thể nhảy dựng lên rống, “Làm đến giống như lão tử tự mình cầu hôn đó!”
Nói xong, Lôi Nặc lại nhìn nhìn Hoàng Phủ Bạc Ý bên cạnh, khóe mắt yên lặng bốn mươi lăm độ hướng về phía trước, bắt đầu tự hỏi một vấn đề, đến lúc đó anh phải cầu hôn với Tiểu Ý như thế nào đây?
Sở Nam Xuyên còn đang què nửa chân cũng “Trốn” ra từ bệnh viện, một bộ dáng bị cảm động lệ nóng doanh tròng, trong miệng hát lớn,
“Ngày mai tôi liền muốn gả cho người, ngày mai tôi liền muốn gả cho người a……”
Một đám người, “……”
Thưởng một ánh mắt khinh bỉ xem thường.
……
Thịnh Vị Ương đã lau khô hết nước mắt kích động, lúc này mới quay đầu, ôm hoa hồng trong lòng ngực, nhìn mọi người một vòng, cong miệng nhỏ cười,
“Hóa ra các người đã sớm thương lượng tốt rồi sao!”
Tập thể động tác nhất trí liền quay đầu, sáng ngời có thần trừng mắt vị Bạc Ái thiếu gia nào đó, cực kỳ ăn ý nói,
“Đều là ông xã cô làm chủ!”
Thịnh Vị Ương “Bẹp” một cái, hôn lên trên má Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Em thật sự rất thích.”
Hóa ra hai ngày này anh ở công ty tăng ca đến khuya, đều là đang kế hoạch buổi cầu hôn hôm nay.