Một âm nhắc nhở tin nhắn.
Trên bàn mạt chược phòng khách, một đám đàn ông tập thể thu được tin nhắn Tiểu Lôi Lôi gửi cho “Diễn đàn dành riêng cho đám lang ** hữu” bọn họ,
“Các anh em, dỗ phụ nữ không khóc như thế nào?”
Lôi Nặc ngó liếc mắt tin nhắn hồi đáp trong diễn đàn trên di động một cái, nhịn không được khóe môi hung hăng kéo một cái, tập thể lại có thể đồng thời phát tin tức.
Sở Nam Xuyên, “Hôn ** cô ấy!”
Kỳ Mộ Phi, “Hôn nóng bỏng!”
Quý Diệc Thừa, “Hôn lưỡi!”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “Hôn sâu vào cổ họng!”
Con báo nhỏ tham tiền nào đó bên cạnh đang đếm mao gia gia màu đỏ mà ông xã mình đã thắng, hai mắt bốc lên lục quang sâu kín.
Không đợi Thịnh Vị Ương phản ứng kịp, Hoàng Phủ Bạc Ái nghiêng đầu sang một bên, bắt cái miệng nhỏ cười đến cong cong của cô hôn một cái, khuôn mặt Thịnh Vị Ương bạo hồng, nhìn tập thể yên lặng đỏ mắt trên bàn mạt chược một cái, hờn dỗi kinh hô,
“Ba tuổi anh làm gì!”
“Hôn em đó!” Môi đỏ hoa lệ của Hoàng Phủ Bạc Ái xẹt qua một chút ý cười.
Thịnh Vị Ương lại thẹn thùng đến suýt nắm khăn tay nhỏ che mặt, tập thể thực khinh bỉ run a run, thật làm ra vẻ!
……
Đỉnh núi Bạch Vân.
Lôi Nặc nhét điện thoại vào trong túi tiền, nặng nề nói một câu,
“Đừng khóc!”
Sau đó dùng sức kéo một cái, bắt lấy tay Hoàng Phủ Bạc Ý, gắt gao kéo vào trong lòng ngực của mình, một cái tay khác chế trụ cái ót của cô.
Mới vừa chợt cúi đầu, Hoàng Phủ Bạc Ý bỗng chốc trợn tròn đôi mắt.