Kỳ Mộ Phi lại không phản ứng chút nào, ngẩng đầu, nhìn Hạ Mộc Cẩn, xác nhận lời vừa rồi của Nam Tiểu Tố có phải là thật hay không.
Hạ Mộc Cẩn mím khóe môi, mỉm cười gật đầu,
“Ừ, bác sĩ nói ở nhà nghỉ ngơi một tuần là được.”
Nam Tiểu Tố im lặng nhìn trời, dựa vào**! Tên này còn không tin cô sao! Bị thương chính là bản thân cô, cô cần phải gạt người sao!
Nam Tiểu Tố liếc xéo khóe mắt, trừng mắt nhìn Kỳ Mộ Phi, lại thúc giục nói,
“Nhanh lên, chân tôi không có gãy.”
Vừa nói còn vừa lắc lắc chân bị thương, Kỳ Mộ Phi nhìn đến khóe mắt trực tiếp co rút.
……
Vừa đứng dậy, Kỳ Mộ Phi trực tiếp ôm ngang eo Nam Tiểu Tố ở trong lòng ngực, gậy vốn đặt ở phía dưới nách “rầm” ngã ở trên sàn nhà.
Thân mình Nam Tiểu Tố chợt treo lơ lửng, theo bản năng nắm chặt bả vai Kỳ Mộ Phi,
“Anh làm gì?”
Sắc mặt Kỳ Mộ Phi cũng không dễ coi, mắt đen mông lung phủ lên một tầng ánh sáng mỏng giống như sinh khí lại đau lòng,
“Đưa em trở về.”
Nói xong, ôm cô lập tức đi ra ngoài đại sảnh bệnh viện.
Nam Tiểu Tố cảm thấy lúc này nếu cô nói tự cô trở về, vậy có vẻ kiểu cách, rốt cuộc cũng là té bị thương chân.
Hơn nữa, Kỳ Mộ Phi anh giống như rất khó chịu, tuy rằng biểu tình vẫn là cao lãnh trước sau như một