Lục Bắc Huân buông bàn tay nắm chặt gắt gao ra từ khi nào, ánh mắt đau đớn mơ hồ có chút tan vỡ, lại càng thêm ôn nhu sủng nịnh, mang theo tất cả tình ý của anh,
“Ương Ương, em nhất định phải hạnh phúc.”
Thẳng đến giờ khắc này, Lục Bắc Huân mới chân chính ý thức được, cô gái tốt đẹp nhất trên đời này, anh đã bỏ lỡ,
Mà hiện tại duy nhất anh có thể làm, chỉ có đứng xa xa nhìn cô, nhìn bộ dáng cô sống đến hạnh phúc.
……
Thịnh Vị Ương hơi ngơ ngẩn, tiếp đó càng dùng sức gật gật đầu,
“Cám ơn, tôi sẽ nỗ lực hạnh phúc, anh cũng vậy.”
Sắc mặt Lục Bắc Huân cứng đờ, ánh mắt thâm tình nứt ra một khe hở.
Hạnh phúc sao? Sẽ không, bắt đầu từ một khắc mất đi cô vào một năm trước, anh đã học được không hạnh phúc.
Lục Bắc Huân hung hăng đè nén tất cả nhiệt tình, ánh mắt càng không dấu được thâm tình nhu ý, nhẹ nhàng nâng tay lên, thậm chí có chút không thể tự khống chế khẽ run,
“Ương Ương, anh có thể ôm em một cái không?”
Thịnh Vị Ương theo bản năng lui về sau một bước, vừa muốn cự tuyệt, lại bị Lục Bắc Huân giữ lấy bả vai, cẩn thận ôm vào trong ngực, trầm khàn lẩm bẩm,
“Một lần cuối cùng……”
Ôm một lần cuối cùng, nhiều hơn nữa, đều là ôn nhu hy vọng xa vời nhất cuộc đời này……
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trắng nhàn nhạt rơi xuống, rơi ở trên mắt tiễn của cô, bỗng chốc, Thịnh Vị Ương có chút đau lòng mơ hồ, mắt trầm tĩnh xẹt qua một tia đau xót.