Bạc Tứ thanh thanh giọng nói, giả vờ nghiêm túc tiếp tục nói,
“Thiếu gia, EMP có chuyện tìm ngài, bảo ngài gọi điện thoại cho ông ấy……”
Nói xong, Bạc Tứ và Thịnh Vị Ương đồng thời run lên, nháy mắt cảm nhận được khí lạnh phóng ra từ cả người mỗ nam.
Bạc Tứ không tiếng động cảm thán,
“Vua bù nhìn này và Thái tử luôn là như nước với lửa như vậy.”
Thịnh Vị Ương cũng không hiểu tình huống, hai mắt mê mang nhìn người đàn ông chợt bão giận trước mặt, anh làm sao vậy? Sao lại đột nhiên sinh khí như vậy?
……
Hoàng Phủ Bạc Ái híp mắt sâu lại, giọng nói lạnh lẽo tới cực hạn,
"Ông ta có việc tìm tôi, sao lại không gọi cho tôi?”
Bạc Tứ run rẩy, nháy mắt nghĩ đến vừa rồi EMP ở trong điện thoại cũng là ngữ khí như vậy, hai cha con quả thực giống nhau như đúc.
“Hừ!” Hoàng Phủ Bạc Ái mỉa mai hừ lạnh, “Không gọi!”
“Thiếu gia……” Bạc Tứ còn muốn nói cái gì, liền bị thiếu gia nhà mình ném tới một ánh mắt dao lạnh lẽo, quyết đoán im lặng, nhanh chân liền chạy ra khỏi phòng.
Sau khi Bạc Tứ đi ra ngoài, Thịnh Vị Ương đè nén không được tâm tò mò bát quái,
“Hoàng Phủ ba tuổi, EMP là ai? Cảm giác bộ dáng của anh giống như đặc biệt không thích người đó?”
Chợt, sắc mặt hung ác nham hiểm của Hoàng Phủ Bạc Ái càng âm trầm, lạnh lùng phun ra ba chữ từ cắn kẽ răng,
“Ông già của tôi.”
Thịnh Vị Ương, “……”
Ách, xem như cô chưa hỏi, sờ sờ cái mũi thầm nghĩ, hóa ra quan hệ hai cha con Hoàng Phủ đế quốc quả thực còn muốn kém hơn lời đồn bên ngoài nha!