Ánh đèn làm nổi bật, hoa lệ cực hạn, cô mặc một bộ váy lễ phục trễ vai pha lê màu trắng như tuyết, tóc dài như thác nước nghiêng rơi xuống vai, giống như một thiên sứ nhân gian.
Cô quay đầu mỉm cười, vừa vặn, lọt vào tiêu điểm màn ảnh duy nhất của anh.
Quỷ ấu trĩ chụp khi nào? Sao cô lại không chú ý tới?
Thịnh Vị Ương hai khuỷu tay chống ở cái bàn bên cạnh, chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn tương khung ảnh chụp, cười đến miệng đầy cao răng, lại không biết đêm nay là năm nào.
Đột nhiên, nghe được bên ngoài truyền đến một trận vang lên, mọi người cùng kêu lên,
“Tổng giám đốc.”
Đây là ám hiệu cô vừa mới thương lượng tốt với đám thư ký tinh anh kia.
Chỉ cần Hoàng Phủ Bạc Ái vừa họp xong trở về, liền chạy nhanh thông báo cho cô, cô trốn đi, sau đó cho tên kia một kinh hỉ.
……
...
...
Thịnh Vị Ương đã sớm giấu tốt hộp cơm giữ ấm, dọn xong khung ảnh một lần nữa, vừa đứng lên, tựa như một con ngựa con thoát cương, một đường chạy vào toilet trong phòng làm việc.
……
“Tách” ---
Két vang lên một tiếng, Hoàng Phủ Bạc Ái vào văn phòng, không có chú ý tới khe hở hẹp che đậy hơi không thể nhận ra trên cửa toilet, gắt gao khóa lại.
Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức đi đến toilet, vừa cầm di động gọi điện thoại cho Thịnh Vị Ương, chưa tút tút đến hai tiếng liền tiếp thông,
“Ba tuổi, tan tầm chưa?”