Thịnh Vị Ương cũng ngây ngẩn cả người, không biết chính mình làm sao vậy, lập tức sắc mặt bạo hồng, cuống quít tránh mặt đi, nghiêng thân kêu,
“Anh không tới tôi liền ăn trước đó!”
Thịnh Vị Ương đặt mông ngồi ở trên ghế ăn, bắt đầu giống như không có việc gì cắt bò bít tết.
Lúc này Hoàng Phủ Bạc Ái mới đứng dậy, đến phòng bếp giặt rửa tay, sau đó đi tới ngồi xuống.
Nhìn bò bít tết hơi cháy sém trong dĩa, môi mím khẽ nâng, sau đó bưng dĩa lên đi tới để xuống để trước mặt Thịnh Vị Ương, đúng lý hợp tình nói,
“Thịnh Vị Ương, giúp tôi cắt.”
……
Thịnh Vị Ương, “……”
Thiệt tình muốn dùng một nĩa cắm vào lỗ mũi kiêu ngạo hướng lên trời của tên này, xem anh còn khoe khoang thế nào!
Thịnh Vị Ương trực tiếp đưa bò bít tết mình vừa mới cắt xong cho anh, sau đó lại cắt bò bít tết vốn của Hoàng Phủ Bạc Ái.
Hoàng Phủ Bạc Ái ăn một ngụm, lãnh diễm thưởng một câu,
“Hương vị không tồi.”
Thịnh Vị Ương cắn răng giận cười, Hoàng Phủ Bạc Ái liếc nhìn cô, lộ ra ghét bỏ nồng đậm,
“Thịnh Vị Ương, cô cười rất xấu.”
Thịnh Vị Ương tức giận đến ngũ tạng lục phủ đều đang phát sốt, lại nghe thấy người đàn ông lạnh giọng tiếp tục nói,
“Vừa rồi cười đến khá xinh đẹp.”
“Ách……” Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, bỗng nhiên có chút bay bổng.
Hoàng Phủ Bạc Ái tiếp tục vân đạm phong khinh ăn bò bít tết.
Mặt Thịnh Vị Ương đột nhiên không được tự nhiên đỏ lên, tay cắm vào trong túi áo, tựa hồ đang sờ tìm thứ gì.
“Hoàng Phủ ba tuổi,” Thịnh Vị Ương sáng ngời có thần nhìn chằm chằm người đàn ông, “Tặng anh thứ này.”
Nói ra miệng, “cạch” một tiếng, Thịnh Vị Ương lấy từ túi tiền ra một thứ đặt ở trước mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, sau đó bưng chén sứ nhỏ lên uống canh.